Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 125: Nguy cơ

Chương Trước Chương Tiếp

- Đâu có!

Lý Ngư thề thốt phủ nhận,

- Tuyệt đối là dư nghiệt của Đại Tướng Quốc Tự, nói không chừng chính là con lừa ngốc lớn sau lưng bọn họ.

Lâm Linh Tố tức giận nhìn hắn một cái, nói:

- Tóm lại ngươi tự cầu nhiều phúc đi.

Lý Ngư gãi gãi đầu, chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran, trừ Đại Tướng Quốc Tự ra, mình không ngờ còn có cừu nhân. Mấu chốt là, mình ngay cả đối phương là ai cũng không biết, đã bị người nhằm vào.

Hắn có thể sử dụng loại thủ đoạn này cài tam túng (ba tên nhát gan) này tới bên cạnh mình, rõ ràng chính là rất hiểu bản thân mình.

Không xuống tay không có nghĩa là hắn không thể giết mình, có lẽ chỉ là còn có mục đích lớn hơn.

Lúc này, trong phế tích phía dưới sương phòng tây viện, tam túng đi.

Cả người bọn họ đều là bụi đất, ánh mắt đờ đẫn, nhìn chung quanh, rất nhanh liền nhìn thấy nhau, vội vàng chạy đến ôn chầm lấy nhau.

- Đại ca, nhị ca, ta sợ quá.

- Đại ca, Tam đệ, ta sợ quá.

- Nhị đệ, Tam đệ, ta sợ quá.

Khóe miệng Lý Ngư nhếch lên, đây mới là tam túng đồi Cảnh Dương, nếu giả cho đổi.

Bộ dạng nhát gan này, yêu quái khác muốn làm giả cũng khó.

- Ê!

Lý Ngư vẫy vẫy tay, ba yêu quái nhìn thấy hắn, quả thực là nước mắt giàn giụa.

- Lý Ngư huynh đệ!

Ba yêu quái hớt hải chạy tới.

- Các ngươi đúng là giỏi chịu đòn.

Ba yêu quái này tuy vừa nhát gan vừa yếu đuối, nhưng năng lực chịu đòn lại thật sự rất lợi hại.

Không biết bọn họ ở trong động phủ, rốt cuộc có được cơ duyên gì. Lúc trước có thể từ trong tay hổ yêu chạy thoát thân, xem ra không phải là ngẫu nhiên.

Lý Ngư chữa thương cho ba yêu quái, vừa hỏi:

- Chuyện mấy ngày nay các ngươi còn nhớ không?

Đoản Bối lớn tiếng nói:

- Ta có! Bắt đầu từ lúc bị bán tới quỷ thị, mỗi một chuyện ta đều nhớ rõ, nhưng ta lại không khống chế được thân thể của mình, quá đáng sợ.

- Quá đáng sợ, đúng là quá đáng sợ!

Kê Lão và Lung Dương cũng kêu lên.

Đạo sĩ ở đây đều thầm gật đầu, đây đúng là hiệu quả của hồn đan. Xem ra ba yêu quái ngu ngốc này là khi bị đưa tới quỷ thị thì bị hạ hồn đan.

Cái thứ hồn đan này không khó, nhưng người tu vi khác nhau, sử dụng lại có uy lực khác nhau. Ba viên vừa rồi rõ ràng chính là tăng nhân mạnh tới thái quá đó gieo vào.

Sau khi bị gieo hồn đan, ngươi biết mình đang làm gì, nhưng lại không thể khống chế được thân thể của mình, đây mới là điều đáng sợ nhất, so với không biết gì còn đáng sợ hơn.

Chẳng trách ba người bọn họ lại bị dọa thành như vậy, ý thức ở trong thân thể của mình, lại không thể khống chế thân thể, loại cảm giác này sẽ khiến người ta khó chịu đến tuyệt vọng.

Lý Ngư tự hỏi nếu mình bị hạ hồn đan, trở thành một khối cái xác không hồn, trơ mắt nhìn người khác khống chế thân thể của mình, làm thương tổn thân nhân bằng hữu của mình, như vậy đúng là còn khó chịu hơn cả chết.

Môn công pháp này, quả thực chính là tà thuật, vô cùng ác độc.

- Là ai bắt các ngươi?

Kê Lão suy nghĩ một lát, nói:

- Ngày đó sau khi ngươi đi rồi, một lão hòa thượng tới, lúc ban đầu hắn còn cười nói chuyện phiếm với chúng ta, về sau đột nhiên trở mặt, bắt chúng ta.

- Nói những gì?

- Chính là chuyện chúng ta đánh hổ yêu, phá trận pháp.

Lý Ngư đầu đầy hắc tuyến, hận không thể tát sưng mồm ba yêu quái này.

- Nói cách khác, các ngươi nói tất cả mọi chuyện với hắn?

- Hắn quá giảo hoạt! Lúc ban đầu có nói có cười với chúng ta, chúng ta cho rằng mọi người đều là bằng hữu.

Kê Lão nói.

- Thôi.

Lý Ngư thở dài một hơi, nói:

- Hòa thượng đó trông thế nào?

- Là một hòa thượng chốc đầu, bộ dạng vô cùng to béo.

Lý Ngư suy nghĩ một chút, sau khi mình xuống núi, ở khách sạn nhìn thấy một hòa thượng, hắn cũng vô cùng to béo.

Hắn lấy ra một cái khóa vàng, muốn hại Tiết Bảo Sai, muốn nuôi nàng ta thành một đỉnh lô.

Lúc ấy mình và Khương Duy phá hủy đại trận, hòa thượng đó vừa hay xuất hiện, sau đó mang ba người Kê Lão đi, tìm trăm phương ngàn kế đưa tới bên cạnh mình, khẳng định là có mưu đồ.

Xem ra hắn không phải đơn thuần chỉ muốn báo thù, trên người mình rốt cuộc có thứ gì đáng để hắn hao phí tâm tư như vậy?

Lý Ngư đầu tiên là nghĩ đến cây mây khô, sau đó chính là Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, có lẽ là hòn đá đó?

- Hòa thượng chốc đầu?

Lâm Linh Tố ở bên cạnh nhướng mày, hỏi:

- Ở bên cạnh hắn có phải có một đạo sĩ chân thọt không?

- Không.

Kê Lão lắc đầu, mào gà lắc lư qua lại.

Lý Ngư vừa nghe vậy vội vàng hỏi:

- Cung chủ, có manh mối gì à?

- Hòa thượng chốc đầu thì ta đã thấy một lần rồi, đó là ở Đại Hoang, khi mọi người tranh đoạt một bảo vật, có một hòa thượng chốc đầu và một đạo sĩ chân thọt cuối cùng đắc thủ, chết rất nhiều người.

Mặt Lý Ngư méo xệch,

- Lợi hại như vậy à?

Lâm Linh Tố lại vỗ vai hắn, lần này không nói tự giải quyết cho tốt, chỉ cười khẽ một tiếng.

Cả người Lý Ngư mềm nhũn, hận không thể ôm ở lấy tam túng, hô to một câu: Đáng sợ quá!

Một đại hòa thượng ở một, ưỡn thẳng thân thể, nắm một cây thiền trượng hoa tuyết, xông lên.

- Chuyện gì thế? Ta tới chậm rồi à?

Lỗ Trí Thâm lớn tiếng nói.

Từ sau khi hắn ngộ đạo, thân hình càng nhanh nhẹn hơn, tuy không đánh nhau lần nào, nhưng tất cả mọi người đều biết, đại hòa thượng này nay đã hơn xưa.

Sau lưng hắn, một đám đầu trọc thở hồng hộc chạy chậm tới. Những lưu manh này vừa mới bắt đầu học nghệ, không khác gì người thường. Tân Tướng Quốc Tự và Chính Kinh Môn cách nhau gần như vậy, cơ hồ chính là sát mặt, bọn họ chạy lên còn mặt đỏ tai hồng miệng thở hổn hển.

Sau khi thấy Lỗ Trí Thâm, trong lòng Lý Ngư hơi tự tin hơn một chút, nói:

- Đại sư, người của Đại Tướng Quốc Tự âm hồn bất tán, ngươi cũng phải cẩn thận một chút.

- Ta sợ cái gì? Cùng lắm thì chạy là xong.

Lý Ngư lập tức nghẹn lời, nuốt nước miếng, ám ảnh trong lòng lại tăng thêm mấy phần.

Lỗ Trí Thâm nói chạy thì chạy, không có vướng bận, mình muốn chạy thì chỉ sợ lại không thể chạy được, cứ ở bên cạnh Lâm Linh Tố và Lỗ Trí Thâm vẫn an toàn hơn một chút.

Thời Thiên chen lên, hắn đứng bên cạnh, Lỗ Trí Thâm vốn là thân thể gầy yếu, rất giống một cây gậy trúc thành tinh, vung quyền đầu nói:

- Sư phó đừng sợ, bất kể ai dám mạo phạm sư phó, Thời Thiên ta nhất định không tha cho hắn.

Lý Ngư học theo bộ dạng của Lâm Linh Tố, vỗ vai hắn, không nói câu nào.

Các đạo sĩ mắt thấy đã không còn gì làm, nhao nhao chắp tay cáo biệt Lâm Linh Tố, Lâm Linh Tố cũng xoay người muốn đi.

Trong Thành Biện Lương, nha môn các cấp ào ào phái người tới hỏi, thiên địa dị tượng vừa rồi là nguyên nhân gì.

Lý Ngư bảo Dương Chí, Hoàng Tín đi ứng phó, mình thì trở lại trong phòng, lấy ra cây mây khô Ngao Liệt cho.

Một đoạn mây khô này không khác gì hai cái trước của mình, đều rất bình thường, ném tới ven đường cũng không có ai muốn nhặt.

- Nam Cương, Liệt Hỏa Quyết.

Lý Ngư thở dài, rụt rè cất ba cây mây khô đi.

Cảnh ngộ của Long Nữ, khiến hắn bắt đầu hoài nghi, nếu mình thật sự gom đủ năm quyển Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, liệu có thể cũng bị người ta bắt lấy thi dùng khổ hình không.

Con đường tu hành này trừ đấu với trời ra, còn phải đấu với người, đấu với tiên, chẳng trách lại gian nan như vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️