Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 124: Cách không

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Linh Tố không hổ là đại sư vân triện, luyện đan đối với loại đạo sĩ chính thống như hắn mà nói, đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy.

Lý Tuấn mắt thấy Quốc sư Đại Tống danh mãn thiên hạ, nhất nhất để tài liệu mà hắn chuẩn bị vào trong lò đan.

Chung quanh có tám đạo đồng ngồi, mỗi người đều tay cầm một cái quạt hương bồ, cứ cách mười lăm phút lại quạt một lần.

- Hai canh giờ, có thể ra lò phục dụng, mấy tiểu đồng này tất nhiên sẽ lấy ra cho các ngươi. Lần này thành đan chắc có mười sáu viên, các ngươi cần bao nhiêu?

Lý Tuấn vội vàng ôm quyền nói:

- Bẩm Quốc sư, chỉ cần mười hai viên.

- Còn lại ta lấy.

Lâm Linh Tố cười nói.

- Nên là như vậy.

Lý Tuấn vui lắm, nếu không phải có Lý Ngư, hắn nhiều nhất là tìm đến một đạo sĩ đạo quán sơn dã nhờ giúp hắn luyện đan, hiện giờ lại là Quốc sư Đại Tống tự mình động thủ.

- Sau khi lấy đan, còn lại thì để vào trong hồ lô.

Lâm Linh Tố nói với đạo đồng.

- Cẩn tuân pháp chỉ của sư tôn.

Mắt thấy đám người Lý Tuấn cuối cùng cũng yên lòng, Lý Ngư mới đánh mắt cho Lâm Linh Tố.

Hai người một trước một sau, đi tới ngoài, phòng đan Lâm Linh Tố vung phất trần đến cánh tay còn lại, hỏi.

- Còn chuyện gì nữa?

- Ta hoài nghi, ta bị con lừa ngốc của Đại Tướng Quốc Tự tính kế rồi.

Ánh mắt Lâm Linh Tố khẽ động, hỏi:

- Vì sao lại thấy vậy?

- Ta tới quỷ thị đổi viêm tinh, ở Bách Bảo Lâu gặp lại ba yêu quái trước kia từng quen biết, cử chỉ của bọn họ rất lạ thường, ta hoài nghi bọn họ bị người khác khống chế.

Mí mắt Lâm Linh Tố nhướn lên, nói:

- Xóa hồn phách người ta, âm thầm khống chế, đúng là thủ đoạn của Phật môn.

- Có cần tương kế tựu kế, dẫn ra dư nghiệt của Đại Tướng Quốc Tự, chúng ta vĩnh tuyệt hậu hoạn không?

Ánh mắt Lý Ngư nghiêm lại, nói khẽ.

Lâm Linh Tố gật đầu, nói:

- Trước tiên không vội, làm rõ đã rồi tính rồi.

Đại Tướng Quốc Tự ở cảnh nội Tống Quốc, cọc tiêu của Phật môn, Trí Chân chủ trì cũng được công nhận là lãnh tụ của Phật môn Đại Tống.

Hiện giờ tuy Đại Tướng Quốc Tự đã ngã, nhưng hắn lại toàn thân trở ra, dưới tay khẳng định còn có rất nhiều người.

Phật môn phát triển bao năm qua, nội tình tích góp được rốt cuộc sâu đậm tới mức nào, không ai có thể nói rõ.

Lâm Linh Tố dẫn theo Lý Ngư tới Chính Kinh Môn, Thời Thiên từ xa nhìn thấy, đi lên cười nói:

- Sư phó, mọi người đã sắp xếp xong rồi, Lữ đại tiểu thư nói là sẽ ở cùng chúng ta một đoạn thời gian.

Lâm Linh Tố nhíu mày nói:

- Lữ đại tiểu thư là ai?

Lý Ngư hạ thấp giọng, nói:

- Nữ nhi của Lữ Bố.

Lâm Linh Tố liếc xéo hắn một cái, nói:

- Cái gì nguy hiểm ngươi cũng chuyên môn dính vào à?

- Sao lại nói vậy?

Lý Ngư khiêm tốn thỉnh giáo.

- Lữ Bố, cừu gia vô số, sau khi hắn chết, có hai thứ bị người ta nhắm vào, một là Điêu Thuyền một là Xích Thố. Xích Thố bị Quan Vũ đoạt đi, mà Điêu Thuyền thì không thấy bóng dáng, nghe nói rất nhiều người muốn chiếm lấy nàng ta, đều bị Lữ Linh Khởi này giết. Cừu gia của nàng ta, cộng thêm cừu gia của cha nàng ta, đủ diệt Chính Kinh Môn này của ngươi mười lần tám lần.

Lý Ngư nuốt nước miếng, nói:

- Ta cũng không có biện pháp, lúc ấy cần bang thủ, ai ngờ bị nàng ta đụng phải, ta... Cũng không dám đuổi người.

Lâm Linh Tố vỗ vai hắn, cười nói:

- Tự giải quyết cho tốt đi.

Lý Ngư tức giận nhìn hắn một cái, nhìn thế nào cũng thấy hắn đang vui sướng khi người khác gặp họa.

- Bọn Kê Lão đâu rồi?

Thời Thiên chỉ chỉ về phía hậu sơn, nói:

- Ba gian phòng bọn họ chọn đều ở sương phòng tây viện.

Trong lòng Lý Ngư càng chắc chắn, ba yêu quái này cơ hồ là như hình với bóng, sao có thể chọn ba phòng.

Lâm Linh Tố cười nói:

- Người bị Phật môn khống chế, thủ đoạn tẩy não chỉ là gieo vào hồn đan, rất nông cạn. Để ta lấy ra hồn đan của bọn họ, là có thể lần theo nhân quả tìm thấy người ở sau lưng khống chế bọn họ.

Mắt Lý Ngư đảo quanh, nói:

- Tiêu diệt dư nghiệt của Đại Tướng Quốc Tự, việc này không tầm thường, ta thấy không thể khinh thường. Không bằng triệu tập tất cả cao thủ của Đạo môn ta, sau khi tìm được chỗ bọn họ, lập tức Thái Sơn áp đỉnh, triệt để diệt sạch, nhằm tuyệt hậu hoạn. Để cho một con lừa ngốc chạy thoát, Đại Tướng Quốc Tự có thể tro tàn lại cháy, thủ đoạn mê hoặc lòng người của bọn họ thực sự là rất cao minh.

Lâm Linh Tố trầm ngâm nói:

- Cũng là ngươi nghĩ chu đáo.

Hắn vươn tay ra vẫy một cái, trong không trung xuất hiện mấy chục con chim, bay ra bốn phương tám hướng.

Rất nhanh, từng bóng người ngự không mà đến.

Bọn họ đều là tu sĩ pháp lực đạo hạnh thâm hậu ở phụ cận, thường ngày trốn ở trên các đỉnh núi, hoặc khổ tu hoặc luyện đan hoặc bế quan. Lần trước bảo hộ Lý Ngư, cũng là bọn họ xuất thủ tương trợ.

Lâm Linh Tố hàn huyên với mọi người một lúc, nói:

- Chúng ta đã tra được gian tế của Đại Tướng Quốc Tự, đợi ta lấy ra hồn đan trên người bọn họ, sẽ lần theo tung tích, một lưới bắt hết!

Mọi người nhao nhao gật đầu, Lý Ngư bảo Thời Thiên dẫn bọn họ tới tây viện.

Lâm Linh Tố ngồi xuống đất, trên đỉnh đầu hiện ra một bát quái trận, chậm rãi dâng lên, bao phủ toàn bộ tây viện.

Từng đạo bạch quang giống như tơ tằm chậm rãi rủ xuống.

Kê Lão đang đả tọa trong phòng đột nhiên thân thể cứng đờ, từ bên trên một đạo bạch quang nối với đầu hắn.

Cùng lúc đó, ở đô thành Kim Lăng Đại Minh ngoài vạn dặm, một hòa thượng đột nhiên mở mắt.

- Dám phá hỏng hồn đan của ta?

Hắn dựng bàn tay lên, bốn ngón tay khép lại, ngón cái hướng xuống phía dưới, đột nhiên vỗ về phía trước.

Trên người Kê Lão, đột nhiên xuất hiện chữ "Vạn", cùng với từng trận phạm âm, xông về phía bát quái trên nóc nhà.

Rầm một tiếng, một cỗ sóng khí khuấy động tỏa ra, toàn bộ cây cối chung quanh đều hóa thành tro bụi.

Trên mặt đất xuất hiện một lỗ thủng lớn, nóc nhà của ba phòng toàn bộ đều bị xốc lên.

Lâm Linh Tố đứng dậy, hai mắt chợt lóe tinh quang,

- Đây tuyệt không phải dư nghiệt của Đại Tướng Quốc Tự, pháp lực của người này sâu không lường được, Trí Chân cũng không có pháp lực như vậy, chư vị đạo hữu giúp ta!

Bao gồm cả Lý Ngư ở bên trong, tất cả mọi người khoanh chân, ngồi xuống linh lực hội tụ trên bàn tay, đánh vào bát quái trên nóc nhà.

Một trận quang mang màu trắng đen xoay tròn trên bát quái, trong thiên địa giống như lâm vào hỗn độn.

Chữ "Vạn" màu vàng cũng tỏa sáng, biểu cảm của ba yêu quái Kê Lão, Lung Dương, Đoản Bối đờ đẫn, ngồiyên không nhúc nhích, giống như con tò te.

Hai đạo quang mang lại va chạm, lần này thanh thế lớn hơn, toàn bộ Biện Lương đều cảm thấy chấn động rất nhỏ. Ba yêu quái thân ở trung tâm vụ nổ ngược lại vẫn bình yên vô sự.

Trong Đại Tướng Quốc Tự, rất nhiều cung điện ầm ầm đổ sập, Lữ Linh Khởi ôm Tiểu Kim Liên, bay đến đỉnh núi, híp mắt nhìn tất cả phía dưới.

- Đạo sĩ lợi hại quá... Hòa thượng lợi hại quá...

Nàng ta nhìn bóng lưng của Lâm Linh Tố, lẩm bẩm.

Cuối cùng, chữ "Vạn" màu vàng bị áp chế hoàn toàn, bát quái bao phủ thân thể của ba yêu quái, ba viên hồn đan bị bốc ra, lấp lánh quang mang trong không trung.

Kim Lăng Đại Minh, hòa thượng miệng phun máu tươi, sắc mặt vàng ọt, trong mắt hiện lên một tia ác độc, tay bổ một cái.

Ầm ầm ầm.

Ba tiếng nổ vang lên, hồn đan nổ tung trong không trung, sắc mặt lão hòa thượng càng khó coi hơn.

Lâm Linh Tố thu hồi công lực, khóe miệng cười lạnh một tiếng:

- Hắn thà để nguyên khí đại thương, cũng phải cường hành phá hủy hồn đan, con lừa ngốc này còn khó đối phó hơn Đại Tướng Quốc Tự.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Lý Ngư,

- Ngươi rốt cuộc đã chọc vào bao nhiêu hòa thượng?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️