Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 123: Luyện đan

Chương Trước Chương Tiếp

Chính Kinh Môn cả môn, cộng thêm Lữ đại tiểu thư nửa đường chạy theo, đoàn người gây họa xong liền nhanh chóng chạy trốn.

Lúc này, Lý Ngư càng nhớ Đại Kiều hơn, có tua cờ của nàng ta, buổi tối là có thể tới Biện Lương uống trà rồi.

Hắn vừa cùng Long Nữ Ngao Liệt, ở trong hồ có thể xem như là đồng môn gặp lại, lần đầu tiên nhìn thấy người có tu vi Thái Bình Kinh không kém gì mình, khiến Lý Ngư có được không ít lợi ích.

Khi Ngao Liệt lao về phía kết giới, Hỏa linh chi lực nồng đậm đó, thậm chí ngay cả Bắc Minh Hàn Băng cũng bị nàng ta tạm thời áp chế.

- Liệt Hỏa Quyết, quả nhiên có chỗ độc đáo, nếu mình có thể lấy được.

Lý Ngư nhớ tới biến đổi về chất phát sinh sau khi đánh quả cầu lửa vào nê nhân, trong lòng rất ngứa ngáy.

Hắn kẹp bụng ngựa, bắt kịp Lữ Linh Khởi đi đầu, hỏi:

- Lữ đại tiểu thư, người từng tới Nam Cương chưa?

- Chưa?

Lý Ngư phẫn nộ quay về, Lý Tuấn ở bên cạnh hỏi:

- Chưởng giáo, ngươi hỏi Nam Cương làm gì?

- Người từng tới rồi à?

- Có đi qua mấy lần.

Lý Tuấn túm cương ngựa, nói:

- Không phải đất lành.

- Nói kỹ chút đi.

Lý Tuấn cười ha ha, nói:

- Trên lưng ngựa không thể nói rõ, chờ trở về Biện Lương rồi, ta sẽ kể nhất ngũ nhất thập cho Chưởng giáo nghe.

Lý Ngư gật đầu, hắn quay đầu nhìn đội ngũ của mình một chút, mọi người đều không tụt lại phía sau, nhất là Thời Thiên, cũng đang nỗ lực phóng ngựa, đáng tiếc thuật cưỡi ngựa của hắn không tinh, mệt tới mặt đỏ tai hồng, lại sợ bị sư phó ghét bỏ, đồng bạn cười nhạo, cho nên liều mạng cầm dây cương, hổ khẩu đã rách ra một lỗ hổng.

Lý Ngư biết cưỡi ngựa không phải cường hạng của hắn, ngón tay khẽ động, thầm bấm một Khinh Thân Phù, đánh vào trên ngựa của hắn, giúp hắn không bị tụt lại.

Hắn quay đầu, đột nhiên cảm giác có chút không đúng, nhưng lại không nói ra được.

Đột nhiên, Lý Ngư ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.

Ở phía sau cùng của đội ngũ, Đoản Bối, Kê Lão và Lung Dương, bọn họ cưỡi ngựa tứ bình bát ổn, đều tự tiến về phía trước, không nói một câu nào với nhau.

Điều này tuyệt đối là khác thường!

Thời gian ba yêu quái ở chung với Lý Ngư không ngắn, quan hệ của bọn họ rất tốt, cơ hồ là như hình với bóng.

Ba yêu quái ở cùng nhau, chưa bao giờ im lặng như vậy, bọn họ luôn là có chuyện nói mãi không hết.

Hơn nữa, thuật cưỡi ngựa của bọn họ, vốn không nên tinh trạm như vậy.

Tuy thuật cưỡi ngựa của Thời Thiên không tinh, nhưng hắn tốt xấu gì cũng từng cưỡi ngựa rồi, ba yêu quái này chưa từng cưỡi ngựa, lại vẫn vững vãng như vậy.

Bọn họ trên đường đi quá im lặng.

Trong lòng Lý Ngư dâng lên một cỗ cảm giác lo lắng, khiến cả người hắn không được tự nhiên.

Ba tên nhát gan này vẫn là ba tên nhát gan đó sao?

Sự xuất hiện của bọn họ, cũng lộ ra vô cùng trùng hợp.

Tuy Lý Ngư không xác định trăm phần trăm, nhưng đã có tám thành chắc chắn, ba yêu quái này có vấn đề.

Phía trước Lý Ngư, Tiểu Kim Liên đột nhiên cảm thấy cánh tay của Lý Ngư ca ca chặt hơn một chút.

Nàng ta lén lút giương mắt, thấy sắc mặt Lý Ngư khó coi, vội vàng rúc người, thu hồi cái mông đang rướn về phía sau của mình.

Bởi vì lần này, chân đá thổ địa, miệt thị thiên quy, gây ra đại họa, đoàn người trên đường không dám dừng lại, chạy thẳng tới Biện Lương.

Đến Biện Lương, nói như thế nào cũng có hậu trường Lâm Linh Tố này, Lý Ngư hiện tại đã minh bạch, loại tu sĩ cấp bậc như Lâm Linh Tố, là không sợ thần tiên, ít nhất không phải quá sợ.

Ngày đêm chạy như điên, mất một ngày rưỡi, đoàn người trở về đến thành Biện Lương.

Cửa thành, vẫn là khí tượng phồn hoa quen thuộc, đi vào trong thành, Lý Ngư mới xem như là thở phào.

Hắn an bài một chút, bảo Thời Thiên Hoàng Tín và Dương Chí dẫn theo mọi người quay về Chính Kinh Môn, mình thì dẫn theo Lý Tuấn và Phan Kim Liên tới Thần Tiêu Cung một chuyến.

Hiện giờ có long huyết, Lý Tuấn cũng đã chuẩn bị trước tài liệu khác, Lý Ngư tính mượn phòng đan của Lâm Linh Tố dùng một chút.

Bản thân hắn không biết luyện đan, không thiếu được phải thỉnh giáo một phen, hoặc là dứt khoát để Thần Tiêu Cung hỗ trợ luyện đan.

Sau khi xuống ngựa, Lý Ngư không chút mỏi mệt, sau khi trao đổi một phen với Tần Khả Khanh đã hóa hình lần thứ hai, chân dương ở đan điền hắn toát lên, đến nay vẫn có tinh lực giống như dùng mãi không hết.

Sau khi Tiểu Kim Liên xuống ngựa, nhe răng trợn mắt, xoa mông, trên đường đi khiến nàng ta xóc nảy không nhẹ.

Đệ tử Thần Tiêu Cung ở cửa Sơn môn hiện tại đã rất quen thuộc với Lý Ngư, trực tiếp để hắn vào.

Cung chủ nhà mình ở trước mặt Hoàng đế, chính miệng nói Lý Ngư là sư đệ của hắn, thế là địa vị của Lý Ngư ở Thần Tiêu Cung cũng nước lên thì thuyền lên, thành sư thúc của mọi người.

Lý Ngư chỉ cho rằng là Lâm Linh Tố vì lật đổ Đại Tướng Quốc Tự, ở trước mặt Triệu Cát, dát vàng lên cho mình. Kỳ thật hắn không biết, Lâm Linh Tố là tính từ bên Trương Thừa Phong, năm đó hai người ở Nam Cương, từng có một đoạn kinh lịch quen biết, Trương Thừa Phong cũng giúp hắn rất nhiều, hai người cũng vừa là thầy vừa là bạn, Lâm Linh Tố một mực không nói tới.

Sự chiếu cố của hắn đối với Lý Ngư, đã vượt quá bạn làm ăn bình thường, chỉ là tuy Lý Ngư phát giác ra, lại một mực không cảm thấy có gì không đúng. Chỉ cho rằng đây là sự yêu thương nhiệt tình đối với Đạo môn, khiến hắn yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Lý Ngư một đường chạy như điên, quả nhiên ở trong phòng đan, tìm được Lâm Linh Tố.

Tay hắn cầm phất trần, ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, hai mắt hơi khép lại, khi Lý Ngư vừa bước vào cửa, hắn đã mở miệng nói:

- lá gan của ngươi không nhỏ.

Lý Ngư ghé tới, từ trong lòng lấy ra một quyển sổ nhỏ, cười nói:

- Thu hoạch cũng không nhỏ, ngươi xem.

Lâm Linh Tố cúi đầu nhìn một cái, trên sổ nhỏ có thêm rất nhiều cái tên, phân biệt là:

Thiên Thọ Tinh Hỗn Giang Long Lý Tuấn.

Thiên Cứu Tinh Một Già Lan Mục Hoằng.

Thiên Cánh Tinh Thuyền Hỏa Nhi Trương Hành.

Trấn Tinh Tiểu Già Lan Mục Xuân.

Nô Tinh Thôi Mệnh Phán Quan Lý Lập.

Tiến Tinh Xuất Động Giao Đồng Uy.

Thối Tinh Phiên Giang Thận Đồng Mãnh.

Một phát thu phục được tám sát tinh, dù là Lâm Linh Tố, cũng không nhịn được mà lông mày khẽ động.

- Những người này đều đã vào Chính Kinh Môn ta.

Lý Ngư không khỏi đắc ý nói.

- Tốt.

Lâm Linh Tố cười bảo:

- Hiện giờ đã đi được một phần mười rồi, giang sơn Đại Tống vững chắc, cũng có công lao của ngươi.

Con mắt Lý Ngư khẽ động, tiến lên hỏi:

- Cung chủ, Thanh Khê Phương Tịch đó thì sao?

- Chúng ta lật đổ Đại Tướng Quốc Tự, có được vô số bảo vật, trong đó có mấy thứ mà Đông Ngô một mực muốn có. Thái Kinh đã phái người đi đàm phán, lần này chắc có thể thuyết phục Tôn Quyền, mượn binh Đông Ngô, khiến Cam Ninh đi tiêu diệt Phương Tịch.

Lý Ngư giương mắt nói:

- Thực lực dưới tay Phương Tịch, chúng ta đều từng thấy rồi, đại náo Đông Kinh cũng có thể toàn thân trở ra, Cam Ninh có được không?

- Cam Hưng Bá chính là đại tướng Đông Ngô, ngươi đừng xem thường người này.

Lý Ngư cũng không bận tâm, nói chung lời mình nói cũng không được tính, những đại sự quốc gia này, cứ giao cho bọn Thái Kinh đi làm thì tốt hơn.

Hắn rụt rè từ trong lòng lấy ra viêm tinh, nói:

- Cung chủ, lần này thu phục tám sát tinh, có một tính một, đều là người Yết Dương Lĩnh, trên người toàn bộ đều trúng nguyền rủa. Mà đan dược để phá giải nguyền rủa, cần một giọt long huyết, bọn họ chịu nương tựa ta, chính bởi vì ta có thể lấy được long huyết, hiện giờ long huyết tới tay rồi, ta muốn mượn lò đan này của ngươi, luyện một lò đan dược để giải trừ nguyền rủa cho bọn họ.

- Luyện đan? Ngươi biết à?

Lâm Linh Tố cười khẩy nói.

Lý Ngư cười vô cùng nịnh nọt,

- Khà khà.

Lâm Linh Tố vừa tức lại vừa buồn cười, vung phất trần, nắp lò đan lật lên, từng viên Kim Đan từ trong nhảy ra, một viên cũng không trượt rơi vào hồ lô đã mở nắp bên cạnh hắn.

- Lấy ra đây đi, nhân cơ hội này, để ta dạy ngươi luyện đan thế nào.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️