Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 122: Hàn băng

Chương Trước Chương Tiếp

Khí hải và luân đài được nặn lại, tương đương với có được tân sinh, khiến Ngao Liệt lại có thể điều khiển linh lực của mình.

Ngao Liệt ngửa mặt lên trời hét to, sau một trận rồng ngâm, lao về phía mây xanh.

- Không phải chứ?

Lý Ngư cũng kinh hãi, ả này cũng quá cương liệt rồi, đúng là người cũng như tên, rồng cũng như danh.

Tia chớp màu tím, khi nàng ta chạm tới bên rìa kết giới thì đánh xuống một cách vô tình. Mỗi một lần hạ xuống đều mang theo thanh âm xoèn xoẹt, tỏa ra từng trận khói nhẹ.

Ngao Liệt vẫn không phục, giống như một chiến sĩ không biết mệt mỏi, vô số lần xung phong tiến lên.

Tia chớp ngưng tụ thành roi, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dày đặc, quật lên trên người nàng ta.

Nước hồ bên dưới giống như phiên giang đảo hải, dâng lên sóng gió động trời.

Sau khi xông lên mấy lần, Ngao Liệt mình đầy thương tích lại về tới mặt nước.

Trên người nàng ta đã đầy rẫy vết thương, Lý Ngư không nhịn được khuyên nhủ:

- Đừng thử nữa, ngươi không xông ra được đâu.

Ngao Liệt lườm hắn một cái, sau đó thở dài, nói:

- Ngươi nói đúng, người bố trí kết giới này, pháp lực cao hơn ta quá nhiều. Có điều vẫn phải cảm tạ ngươi chữa thương cho ta, ngươi có muốn gì không?

Lý Ngư có chút ngượng ngùng nói:

- Ta có một bằng hữu, hắn trúng nguyền rủa, phương thuốc giải trừ nguyền rủa thì tìm được rồi, có điều cần một giọt long huyết, nếu ngươi tiện.

Ngao Liệt hóa thành hình người, trên cái đùi trơn bóng thẳng tắp của nàng ta máu chảy ròng ròng. Nàng ta rất hào sảng, duỗi chân về phía trước,

- Không phải có luôn đây rồi à, gì mà không tiện, lấy đi.

Lý Ngư lấy ra viêm tinh, cúi đầu, đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Dẫu sao đây cũng là đùi người ta, tuy nói long tính rất dâm, Ngao Liệt này cũng không thôi để ý, nhưng nếu mình tùy tiện đi lên, có phải có chút càn rỡ không.

Hắn cũng muốn sờ một chút, chỉ sợ Long Nữ đột nhiên tỉnh ngộ, dè mình xuống đánh mà một trận thì rất không đáng.

Long Nữ nhìn thấy làm khó tiến thối khó khăn của hắn, đột nhiên nghĩ gì nguyên cớ, không nhịn được cười nói:

- Con người các ngươi chính là lề mề như vậy, một cái chân thôi thì có gì mà phải ngượng ngùng, đưa viêm tinh đây.

Lý Ngư vươn tay ra, Long Nữ giơ ngón tay lên, một giọt long huyết từ kẽ ngón tay tràn ra, nhỏ vào trong viêm tinh.

Lý Ngư vội vàng thu về, cười nói:

- Tiền bối, Liệt Hỏa Quyết này, khà khà, nếu tiền bối có hứng thú, ta có thể dạy ngươi Thanh Mộc Quyết.

- Thanh Mộc Quyết? Ngươi muốn chơi ta à?

Ngao Liệt nheo mắt lại, ánh mắt nhìn qua thì vô cùng nguy hiểm.

- Phập!

Lý Ngư thiếu chút nữa thì bị từ này khiến cho sặc, vội vàng giải thích:

- Ly Thủy cũng được, trên thực tế, Hậu Thổ Quyết ta cũng biết.

Hắn vừa nói, vừa tiếp tục vận chuyển Thủy Tự Quyết, giúp Ngao Liệt chữa thương, rất nhanh Long Nữ lộ ra biểu cảm hưởng thụ thoải mái.

- Không cần, ta ở đây học gì cũng không thành, ngươi muốn học Liệt Hỏa Quyết cũng được, ta giúp ngươi học thành. Đến lúc đó nếu ngươi có lòng, nghĩ biện pháp giúp ta hóa đi Bắc Minh Hàn Băng này, bằng không ta sớm muộn gì cũng phải chết ở đây.

Lý Ngư vội vàng vỗ ngực cam đoan:

- Tiền bối yên tâm, chỉ cần ta còn một hơi thở, tất nhiên sẽ quay lại giúp ngươi hóa giải Bắc Minh Hàn Băng.

Bắc Minh Hàn Băng, không hổ là tồn tại chí âm chí lãnh đương thời, một khối nhỏ lại có thể sáng tạo ra một hồ nước lạnh.

Long Nữ Ngao Liệt vung, nước hồ tách ra một chút, để lộ một khoảng đất trống.

Dòng nước hai bên bị ngăn cách, Ngao Liệt túm Lý Ngư tiến vào, giống như thân ở trong một gian phòng làm bằng nước.

Trên đất trống, cắm một cây mây khô, Ngao Liệt chỉ vào cây mây khô đó, nói:

- Ngươi rút nó ra đi.

Lý Ngư đi lên Lý Ngư đi lên, cầm cây mây khô, một cỗ cảm giác cháy bỏng từ lòng bàn tay truyền đến.

Hắn cố nén đau đớn, vận chuyển Hỏa linh chi lực, bao phủ toàn bộ bàn tay, dùng sức rút một cái, nhổ cây mây khô ra nắm trong tay.

Ngao Liệt gật đầu, nói:

- Ngươi có thể cầm được nó, chứng tỏ có duyên với Liệt Hỏa Quyết, nếu muốn luyện, mượn cây mây khô này đến thánh địa của Nam Cương Vu Tông, cầ. Cây mây khô này nhảy vào trong cấm khu của bọn họ.

- Kích thích như vậy à?

Lý Ngư sợ tới mức tóc gáy dựng đứng lên.

Một nguyền rủa nho nhỏ, có thể tra tấn người ta sống không bằng chết rồi, hiện tại lại phải tới hang ổ của Vu Độc Sư, còn xông vào cấm khu của bọn họ?

Lý Ngư nuốt một ngụm nước miếng, hỏi:

- Còn có phương pháp khác không?

- Có.

Lý Ngư mừng rỡ,

- Ta biết mà, còn biện pháp gì?

- Không luyện nữa!

- Luyện!

Lý Ngư cắn răng,

- Ta luyện, không phải là Vu Tông thôi sao, ta đi! Không phải là cấm khu sao, ta nhày!

Ngao Liệt cười dài nhìn hắn, đột nhiên vươn tay ra, xoa đầu hắn,

- Tiểu tử, ta rất coi trọng ngươi, sớm tới cứu ta.

Lý Ngư rất quen thuộc với động tác này, hắn thường xuyên làm với Tiểu Kim Liên, có đôi khi cũng xoa Triệu Phúc Kim, là một loại mong đợi của trưởng bối đối với vãn bối.

Hiện tại bị người ta xoa, luôn cảm thấy có chút không thích hợp.

Ngao Liệt cuối cùng nhìn hắn một cái, nói:

- Ngươi muốn tu Thái Bình Đạo, con đường này đã định trước là không yên ổn, hy vọng ngươi có thể kiên trì tới cùng.

Sau khi nói xong, chìm vào đáy hồ, Lý Ngư cảm thấy buồn bã mất mát.

Hắn biết Ngao Liệt là sợ dẫn tới sự chú ý của thần tiên bên trên, mình quả thật là nên dẫn theo người mau chóng trốn chạy.

Hắn trở lại bên bờ, đi mỗi một bước, vách tường nước phía sau lại xoạt một tiếng đổ xuống.

Tiểu Kim Liên xông lên đầu tiên,

- Lý Ngư ca ca, ngươi không sao chứ?

Bọn Lý Tuấn cũng xông tới,

- Huynh đệ, ơn lớn không lời nào cảm tạ hết được!

- Nên làm thôi mà, cho mượn đao cũng là mua bán, đây là ta nguyện làm người cắn câu.

Lý Tuấn cười ha ha, chỉ cảm thấy hôm nay hết sức vui sướng, nguyền rủa tra tấn mình và các huynh đệ mười mấy năm, cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng được giải trừ rồi.

Lữ Linh Khởi đi một bước về phía trước, đĩnh đạc nói:

- Cứu binh của thổ địa hay lải nhải đó sắp tới rồi, ta phải đi đây, các ngươi có đi không?

- Đi!

Lý Ngư lên tiếng nói:

- Đi cùng nhau!

Tất cả mọi người giục ngựa chạy như điên, Lý Ngư quay đầu, nhìn về phía sau.

Trước khi đến, hắn có thế nào cũng không ngờ, Ngao Liệt cũng học Thái Bình Kinh.

Hơn nữa, nàng ta thân là Tây Hải Long Thái Nữ, bởi vì học Thái Bình Kinh, lại bị lột da rút gân, cắt long giác, phế bỏ tu vi, còn dùng Bắc Minh Hàn Băng, chậm rãi mài đi sinh mệnh của nàng ta.

Đây là dạng cừu hận gì?

Chẳng trách bọn Bạch Mao, nhìn thấy cây mây khô đó lại không nói rõ, Tả Từ thì cứ khuyên mình bỏ Thái Bình Kinh đi, cùng hắn tu Kim Đan

Nhưng mình có lựa chọn sao?

Tả Từ có thể dùng hai trăm năm quên đi sở học của mình lúc trước, là vì hắn ở Nam Cương có được đại cơ duyên, tự dưng được kéo dài mấy trăm năm thọ mệnh.

Mình có cơ duyên này sao?

Nhân sinh ngắn ngủi, bảy mươi tuổi đã là cổ lai hi rồi, hai trăm năm? Còn chưa quên được đã chết già trước rồi.

Hơn nữa mình là người thân mang Ngũ Hành Linh Căn, tu luyện Thái Bình Đạo tới chuyên nghiệp rồi, hiện giờ đã tu được ba quyển, hai quyển khác cũng đều đã có tin tức.

Thực sự đổi sang Kim Đan Đại Đạo, mình có thiên phú đó hay không cũng chưa biết được.

Hắn nhìn mu bàn tay đang nắm dây cương, đồ án xấu xí đó giống như giòi bám trong xương.

Nam Cương, xem ra mình thực sự phải tới một chuyến rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️