Nhìn thấy ánh đèn trong lều trại của đã tắt, Lý Ngư mới yên tâm đóng lều.
Một đạo quang thuẫn màu xanh đậm xoay quanh lều trại một vòng, chậm rãi hội tụ thành một nửa vòng tròn, vây quanh lều trại.
Hắn không ngủ tiếp, mà là khoanh chân ngồi xếp bằng, thu liễm tâm thần, dùng thổ nạp điều chỉnh tần suất hô hấp, dần dần liễm tức nhập định.
Một lát sau, đầu lưỡi của Lý Ngư nâng lên, đỡ hàm trên, đáp thành cầu, từ hô hấp ngoài chuyển thành hô hấp trong, tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong.
Một đạo bạch quang từ Phong Nguyệt Bảo Giám bên hông hắn hiện lên, Lý Ngư đã tiến vào trong bảo giám, lưu lại một phân thân ở trong lều trại.
Vừa vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám, Lý Ngư liền nghe thấy một thanh âm nũng nịu mang theo kinh hỉ, truyền đến,
- Lý Ngư công tử, ngươi lại muốn song tu với chúng ta à?
Lý Ngư còn chưa nói gì, một mùi thơm truyền đến, sau đó một bóng hình xinh đẹp, quấn lấy mình từ sau lưng.
Hắn cười cười quay đầu, lại giật nảy mình, chỉ thấy trên trán Tần Khả Khanh, dấu hoa mai đó không thấy đâu, thay vào đó là một vật lạ, thứ đó chỉ to bằng hoa mai, trơn nhẵn trắng nõn, giống như minh ngọc, bên trên khắc hoa văn nhỏ, giống như minh văn lại giống như phù triện.
- Đây là?
Cảnh Huyễn từ trong màn đi ra, cười bảo:
- Khanh Khanh đã hóa hình lần thứ hai.
- Hóa hình lần thứ hai.
- Đúng vậy, nàng ta hấp thu đủ mộc linh, rút đi gân cốt trước kia, tương đương với tiếp nhận một lần gột rửa, linh lực và thiên phú của bản thân, không phải là thân thể trước kia có thể sánh bằng. Khanh Khanh, ngươi đi lên phía trước để Lý Ngư công tử nhìn.
Sau khi một làn gió thơm thổi qua, Tần Khả Khanh cười cười ngồi phía trước Lý Ngư, tuy khuôn mặt không thay đổi, nhưng thân thể lại nhỏ nhắn xinh đẹp hơn, trước mắt là một tiểu cô nương tóc dài, chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, linh quang trên trán ẩn vào trong, không giống phàm vật.
Toàn thân tiểu Khả Khanh này trắng nõn cả người trong sáng, tóc có màu hồng nhạt giống như cánh hoa.
- Thể uẩn linh quang, tư chất bất phàm!
Lý Ngư không nhịn được khen ngợi.
Cảnh Huyễn tiên tử cười cười tiến lên, quỳ gối ở phía sau tiểu Tần Khả Khanh, thân thể của nàng ta quá nhỏ, dẫn tới Cảnh Huyễn có thể gác hai quả ngực cực đại lên trên đầu của nàng ta. Một đôi tay ngọc vuốt ve thân thể mới của Tần Khả Khanh, cười nói:
- Lúc này chính là lúc dục vọng nồng đậm nhất, tu luyện Thanh Mộc Quyết đối với hai người các ngươi mà nói, đều rất có lợi, ngươi còn chờ gì nữa?
Một trận tiếng ngựa hí đánh thức Lữ Linh Khởi đang ngủ say, nàng ta duỗi lưng, đứng dậy đi ra lều trại.
Tiểu cô nương ở cùng lều đã dậy trước rồi, bưng một chén đồ ăn, cười cười đi tới trước lều trại của Lý Ngư.
Lữ Linh Khởi nhìn một màn ôn nhu này, khóe miệng mỉm cười,
- Muội muội này rất biết chiếu cố ca ca.
Lý Ngư từ trong lều trại đi ra, tinh thần tỏa sáng, nét mặt rạng rỡ, giống như ăn Kim Đan đại bổ của Thái Thượng Lão Quân.
Lữ Linh Khởi nhìn hắn một cái với vẻ hoài nghi, không nhịn được đi lên, hỏi:
- Ngươi tu luyện một đêm, có thể có loại tiến triển này, ngươi đúng là luyện Thái Bình Kinh chứ?
Lý Ngư có chút chột dạ, cười ha ha nói:
- Con người của ta, cứ đến sáng sớm là lại tinh thần phấn chấn.
Tiếp nhận đồ ăn từ trong tay Kim Liên, Lý Ngư vừa ăn vừa nói:
- Chúng ta mau chóng xuất phát thôi, tranh thủ đêm nay có thể đến nơi.
- Có cần...
Lý Tuấn xoa xoa tay, lộ ra có chút co quắp, Lý Ngư rất ít nhìn thấy bộ dạng này của hắn, tò mò nhìn về phía hắn.
Lý Tuấn nhịn một lúc, cuối cùng vẫn nói:
- Chưởng giáo, ngươi nói chúng ta có cần mua chút lễ vật không?
Lữ Linh Khởi phốc một tiếng, bật cười, Lý Ngư cũng buồn cười.
Hán tử bảy thước này, chuyện tới trước mắt lại có chút thấp thỏm.
Dẫu sao cũng sắp phải đối mặt với một con rồng, hơn nữa đám người mình là muốn máu rồng.
Ở lục triều, truyền thuyết về rồng không ít, nhưng ngươi không tìm thấy một truyền thuyết nào, là nói tính cách của rồng ngoan ngoãn, thích giúp người.
Đại bộ phận đều nói rồng là tính tình nóng nảy, hơi tí là dẫn tới thiên uy, hoặc là hồng thủy, hoặc là khô hạn.
Lý Ngư nhịn cười, hỏi:
- Vậy ngươi nói xem chúng ta mua lễ vật gì?
- Cái này thì ta cũng không biết.
Người ở đây, trừ Lý Ngư và Phan Kim Liên ra, chưa ai từng thấy rồng.
Lý Ngư ho khẽ một tiếng, nói:
- Mua lễ vật thì không cần, con rồng đó hình như bị thương rất nghiêm trọng, ta tới giúp nàng ta chữa thương, xem có thể đổi lấy một giọt máu hay không.
- Ngươi chịu tự mình xuất thủ à?
Lữ Linh Khởi bất mãn nói.
Lý Ngư cười gượng một tiếng, hỏi:
- Ai cho Lữ đại tiểu thư một con ngựa?
Dương Chí cười nói:
- Ta và Thời Thiên cưỡi chung một con, thớt ngựa này tặng cho nàng ta đi.
Lữ Linh Khởi không khách khí, mũi chân điểm một cái, nhẹ nhàng nhảy lên thân ngựa.
Nàng ta vươn tay ra sờ sờ lông bờm của ngựa, ngựa dữ lông đỏ đó cất vó nhảy lên, dường như rất vui mừng.
Lữ Linh Khởi túm dây cương, bốn vó ngựa tung bay trên đường.
Dương Chí không nhịn được khen một tiếng:
- Cưỡi ngựa giỏi!
Lý Ngư lại biến sắc, la lớn:
- Lữ đại tiểu thư, đi ngược hướng rồi!
Lữ Linh Khởi anh tư hiên ngang khưng lại, túm dây cương, biểu cảm đờ đẫy quay ngược lại, nhăn mũi nói với Lý Ngư:
- Sao không nói sớm?
Câu chỉ trích này rất không có đạo lý, nhưng Lý Ngư đương nhiên sẽ không tranh cãi với nàng ta, chỉ cười cười, đỡ Tiểu Kim Liên lên Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử của mình, vung roi ngựa nói:
- Xuất phát!
Mọi người cười to xuất phát, trong sơn cốc rất nhanh vang lên tiếng vọng của vó ngựa, còn có có tiếng thét to của một đám hán tử.
Trước khi mặt trời lặn, một đám người quả nhiên đã tới Chính Kinh Hồ, Lý Tuấn vừa nhảy xuống đất liền cảm thấy không thích hợp.
Hàn khí nơi này lạnh tới bức người, trên mặt hồ bao phủ một tầng sương trắng, nhưng không ngờ lại không đóng băng.
Cho dù là một mảnh băng vỡ cũng không có, Lý Ngư cũng có chút nghi hoặc, xem ra là vì Ngao Liệt.
Lúc trước mình và Tiểu Kim Liên, phát hiện nước này lạnh thấu xương, khi đó mình còn bảo Tiểu Kim Liên thu thập một lọ, mang về nghiên cứu, xem có trợ giúp gì cho nàng ta tu luyện Thủy Tự Quyết không.
Phải biết rằng, khi đó chính là giữa hè, khắp nơi đều nóng tới chết người, nước trong hồ này lại vẫn lạnh như băng.
Hiện giờ đã giữa đông, nó vẫn lạnh như vậy, nhưng lại không đóng băng.
Mọi người nhao nhao xuống ngựa, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Chính Kinh Hồ, Lý Tuấn nhíu mày nói:
- Nếu ta nhớ không nhầm, nơi này là không có hồ.
Ven hồ một đạo khói nhẹ bốc lên, sau khi tan đi, xuất hiện một tiểu lão đầu trên đầu đầy bụi đất, chống một cây gậy gỗ.
- Sao các ngươi lại tới nữa?
Lão đầu phụng phịu, nói:
- Lần trước không thấy thiên uy à? Lý Ngư bế ôm quyền cười nói:
- Thổ địa, chúng ta tới tìm Ngao Liệt có chút việc riêng.
Thổ địa lão đầu nhíu mày nói:
- Ta thấy các ngươi là ăn tim gấu gan báo rồi, chỉ là một đám phàm nhân, thiên uy cũng không dọa được các ngươi ư? Ta khuyên các ngươi mau rời khỏi đi, đừng tự lầm.
Lữ Linh Khởi cười cười tiến lên, vỗ vai Lý Ngư,
- Để ta nói chuyện với hắn.
- Ngươi nói gì? Có gì mà nói, mau ái ái ái, làm gì thế?
Lữ Linh Khởi túm lão đầu nhi lên, thuận tay ném tới không trung, xoay một vòng rồi đá vào mông hắn, thổ địa lão nhân kêu oai oái bay ra ngoài, rất nhanh liền biến mất ở cuối chân trời.
Trong ánh mắt đờ đẫn của một đám người, Lữ Linh Khởi vỗ tay, chỉ chỉ vào nước hồ nói:
- Không sao rồi, đi thôi.