Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 118: Tương nữ

Chương Trước Chương Tiếp

Trên quan đạo, gió sớm phơ phất, tuyết nhỏ bay bồng bềnh.

Một thớt ngựa đỏ thẫm xuất hiện trong sương mù, vó ngựa đạp phá bóng đêm. Trên lưng ngựa hán tử đội mũ nỉ, cái cằm giống như nham thạch lộ ra chòm râu lưa thưa, trên đầu thắt dây trán màu xanh đen, trên mặt có một cái bớt xanh to, bàn tay nắm dây cương vừa dày lại vừa cứng.

Sau lưng hắn, mười mấy kỵ sĩ đi theo, chính là đoàn người Lý Ngư. Phan Kim Liên không biết cưỡi ngựa, ngồi sau lưng Lý Ngư, ôm chặt lấy hông hắn. Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử chạy như điên, hai người trên ngựa xóc nảy trên dưới.

Đi được nửa ngày, liền ra khỏi phủ Khai Phong, đập vào mắt là một sơn cốc, Dương Chí vẫy vẫy tay, nói:

- Chưởng giáo, mắt thấy sắc trời sắp tối, không bằng nghỉ ngơi một đêm ở đây đi.

- Được.

Thủ hạ của Lý Tuấn bắt đầu bố trí lều trại, những hán tử buôn muối này đều quen ở dã ngoại rồi, cùng nhau động thủ, không lâu sau đã dựng xong lều trại.

Lý Tuấn từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ làm bằng đồng, ném cho Dương Chí,

- Uống một ngụm xua hàn khí.

Dương Chí ngửa đầu uống mấy ngụm, một cỗ hoả tuyến lập tức từ yết hầu xộc thẳng lên, yết hầu cháy như bị lửa đốt, thở gấp nói:

- Hảo tửu!

Lau miệng rồi ném cho Thời Thiên, Thời Thiên học theo uống một ngụm, yết hầu đau rát, nhảy lên nói:

- Đây là rượu gì?

- Ha ha ha ha.

Các hán tử dưới tay Lý Tuấn đều bật cười.

Có quả trứng xui xẻo này, Hoàng Tín chỉ nhấp một ngụm nhỏ, vẫn cay không thôi, uống đến trong bụng cả người đều nóng lên.

- Rượu mạnh thế.

Lý Tuấn cười nói:

- Đây là chúng ta ở thảo nguyên phương bắc, học của Man nhân đánh cá và săn bắt trong tuyết, phương pháp ủ rượu của bọn họ rất khác với chúng ta.

Nói xong hắn nhìn về phía Dương Chí, cười nói:

- Uống ngụm to rượu này của ta, ngươi là người đầu tiên không kêu, tửu lượng tốt!

Dương Chí chỉ cười khẽ một tiếng, không đáp lại, đứng dậy cảnh giác nhìn xung quanh.

Lý Ngư trêu ghẹo nói:

- Dương Chí, không cần nhìn, lần này chúng ta không áp tải sinh nhật cương gì cả, cho dù có tặc nhân đến cũng không sợ.

Dương Chí cười ha ha, lật mũ lên, lớn tiếng nói:

- Ta đây là bị rắn cắn một lần, mười năm sợ dây giếng.

Sơn cốc có một con sông lớn, lúc này đã hoàn toàn đông lạnh, trên tầng băng còn phủ bông tuyết rất dày.

Đồng Uy Đồng Mãnh đi đến trên mặt nước đóng băng, đập ra một lỗ thủng, chỉ chốc lát sau đã bắt ra được rất nhiều cá béo. Đồng Uy từ bắp chân rút ra một thanh chủy thủ, vô cùng thuần thục, móc nội tạng cá, rửa sạch trong lỗ băng.

Lý Ngư ngồi xuống một mẩu gỗ, nắm hai tay Kim Liên sưởi ấm cho nàng ta, thuận tiện sai Thời Thiên tìm mấy khúc gỗ tới nhóm lửa.

Đợi cho Thời Thiên châm lửa rồi, Tiểu Kim Liên cười cười lật bọc hành lý một lúc, lấy ra một bọc giấy lớn, bên trong nhét thực phẩm chín như bánh nướng, thịt muối, gà kho.

Lý Tuấn vót mấy cây gậy gỗ nhỏ, cắm cá vào, nướng trên lửa trại, Tiểu Kim Liên lại lật bọc hành lý, lấy ra hoa tiêu, muối ăn, phấn hồi.

Mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, Lý Ngư ngượng ngùng cười cười, nói:

- Xuất môn bên ngoài, chuẩn bị phải chu toàn một chút, bằng không ăn không ngon thì không có khí lực đi đường.

- Không hổ là Chưởng giáo, luôn nghĩ chu toàn.

Lý Tuấn cười nói.

- Nếu có nồi, đun một nồi canh cá, trời lạnh ăn vào là ngon nhất.

Lý Ngư vẫn chưa thấy đủ, nhỏ giọng nói.

Kim Liên ở bên cạnh vội vàng nhớ vào trong đầu, chuẩn bị lần sau đến thị trấn, đi mua nồi nhỏ mang theo.

Lý Ngư nhìn ba huynh đệ Kê Lão, mở miệng nói:

- Các ngươi cũng ăn chút chứ?

- Không được, chúng ta gần đây ăn chay.

Đoản Bối nói.

- Ăn chay?

Lý Ngư cười ha ha nói:

- Khi ở đồi Cảnh Dương, vẫn chưa thấy các ngươi có thói quen này.

Đoản Bối gãi gãi đầu, cười ha ha nói:

- Không giấu gì ngươi, chúng ta ở dưới động phủ, tìm thấy một pháp môn tu luyện, phải ăn chay mới có thể luyện được.

Ba yêu quái duy nhất không ngờ đều ăn chay, người ở đây cũng có chút kinh ngạc, có điều cũng không nghĩ nhiều.

Một đám người đang ăn uống cười đùa, đột nhiên, trong động băng Đồng Uy đục ra, truyền đến thanh âm cổ quái.

Lý Ngư lập tức bấm một quả cầu lửa, đánh tới bờ sông, chỉ thấy trong lỗ nhỏ đó một bàn tay vươn ra.

Bàn tay này tái nhợt thon dài, trên ngón tay mang theo một cái giới chỉ, tóm một cái trong không trung, sau đó ấn đến mặt băng.

Rầm một tiếng, trong cái lỗ chỉ to bằng miệng bát đó một bóng người nhảy ra.

Tay Dương Chí đã đặt trên chuôi đao, Lý Tuấn cũng đứng dậy, hai người bọn họ đứng ở trước nhất.

Đám người Hoàng Tín, Thời Thiên, cũng đều buông đồ ăn tiến lên, Lý Ngư vươn tay kéo Tiểu Kim Liên tới phía sau mình.

Tam yêu của Đồi Cảnh Dương trốn phía sau Phan Kim Liên, kiễng chân thò đầu nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy từ trong nước một nữ tử đi ra, cả người mặc quần áo vải thô, có vài chỗ đều lộ ra ở bên ngoài, bên trên đầy vết thương, nàng ta cũng không thèm để ý.

Xem ra nàng ta là bị người ta ném vào trong nước, thuận theo sông này từ dưới băng trôi tới, thế mà cũng có thể không chết, có thể thấy được sinh mệnh lực ngoan cường tới mức nào. Nếu không phải Đồng Uy đục ra một lỗ trên mặt băng, nàng ta vẫn chưa biết sẽ phải ở bên dưới bơi bao lâu, trời lạnh như thế này, người thường bị ném vào chỉ sợ mấy khắc là chết cóng.

Nữ tử lắc lắc đầu, dường như đã tỉnh táo lại một chút, ngón tay tái nhợt bấm mấy cái, sau khi hoạt động được mới nhìn về phía bọn Lý Ngư, một đôi mắt đẹp của nữ tử này đen trắng rõ ràng, ánh mắt lại sắc bén như đao, mang theo nhuệ khí sát phạt quyết đoán. Bị nàng ta nhìn một cái, đám người Thời Thiên lập tức câm như hến.

Nữ tử này vừa không có mặt trái xoan trong veo như nước, cũng phải có mặt tròn như trứng ngỗng, xương gò má của nàng ta gồ lên, mũi cao thẳng, có một loại anh khí trái ngược với vẻ ôn nhu nữ tính Trung Nguyên. Trong dương cương lại mang theo một chút mềm mại đáng yêu của nữ tử, đẹp tới cực có cá tính.

Nhìn bắp chân lộ ra một nửa, thẳng tắp thon dài, đứng lên chỉ sợ còn cao hơn Lý Ngư một cái đầu.

Nàng ta nhìn một vòng, ánh mắt lưu lại lâu hơn trên người Dương Chí một chút, đột nhiên ra sức ngửi ngửi, cười bảo:

- Hảo tửu, có thể cho một hai ngụm không?

Từ dưới nước lạnh như thế chui ra, trên người còn có mấy vết thương, không ngờ vừa mở miệng lại đòi uống rượu, người ở đây đều ngơ ngác nhìn nhau.

Lý Tuấn như lâm đại địch, cởi xuống bầu rượu từ bên hông xuống, ném về phía xa xa.

Nữ lang hất mái tóc ướt sũng về phía sau, mở nắp bình ngửa đầu kề lên miệng, cách nửa bàn tay, chỉ thấy nước rượu ào ào chảy xuống, bị nàng ta một hơi uống vào.

Sau khi uống xong, sắc mặt nữ tử này có chút đỏ lên, nhìn chằm chằm cá nướng, ý tứ không cần nói cũng biết.

Lý Tuấn không thèm nghĩ ngợi, nói:

- Cô nương xin cứ tự nhiên.

Hắn vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, uy thế trên người nữ tử này rất kinh người, người ở đây sợ rằng đều không phải là đối thủ.

Cũng may nàng ta không biểu hiện ra ác ý, nếu rượu thịt có thể đuổi đi, đương nhiên là không muốn cành mẹ đẻ cành con.

Lý Ngư mang tâm tư, vô cùng cẩn thận, bản thân hắn vừa lật đổ Đại Tướng Quốc Tự, chỉ sợ cô gái này là tới báo thù.

Nữ tử gác một đôi chân dài trên mặt đất, đặt mông ngồi xổm xuống, cầm lấy hai cây gậy gỗ, một tay cầm một cái ăn.

Động tác ăn cá này của nàng ta giống như nước chảy mây trôi, sau một thoáng, cũng chỉ còn là hai khung xương cá.

Chưa tận hứng lau miệng, nữ tử cười nói:

- Đa tạ đã khoản đãi, thân ta không có một xu, cũng không có gì khác, nếu sau này cần giết người, cứ nói với ta một tiếng.

Sau khi nói xong, nàng ta vỗ mông muốn đi, Lý Ngư vội vàng hỏi:

- Còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương, sau này tìm ngươi giết người thì liên hệ thế nào?

Nữ tử hiển nhiên là khách sáo một chút, không ngờ lại thật sự có người hỏi, nàng ta lộ ra biểu cảm cổ quái, quay đầu nói:

- Lữ Linh Khởi, liên hệ thì... Tùy duyên đi.

Lý Ngư thầm hít một hơi lạnh, chẳng trách lại anh tư bức người như vậy.

Nữ nhi của Lữ Bố!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️