Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 117: Đứng đắn

Chương Trước Chương Tiếp

- Nực cười!

Nhìn ba lão hữu bị đánh không thành yêu hình, Lý Ngư đột nhiên giận dữ quát to một tiếng.

- Đây là yêu quái đào tẩu trong phủ ta, sao lại tới chỗ các ngươi! Còn bị đánh thành thế này.

Hắn vẫy vẫy tay, nói:

- Mau đưa ba tên này về, ta muốn giáo huấn bọn họ.

Thời Thiên có phản ứng đầu tiên, tiến lên một bước, muốn cởi bỏ dây thừng treo Đoản Bối.

Phụ nhân vươn tay ra ngăn cản, nói:

- Thế không thích hợp!

- Đương nhiên là không thích hợp, các ngươi đánh đào nô (nô tài chạy trốn) của ta, việc này không thể cứ vậy là xong được.

Phụ nhân đảo mặt, mặt mày tươi cười nói:

- Ta nghe trư yêu này gọi ngươi là huynh đệ, chẳng lẽ các ngươi quen biết nhau, cố ý làm bộ như vậy, muốn không trả tiền mà mang được ba người bọn họ đi?

- Ha ha, ngươi đúng là hài hước, ta luôn xưng huynh gọi đệ với yêu quái trong phủ, sao, ta chưa nói với ngươi à?

Lý Ngư cười gượng hai tiếng, trong lòng mắng thầm Đoản Bối làm hỏng việc.

Cũng may ba yêu tinh này rất thông minh, lúc này đều ngậm miệng, không nói câu nào.

Nhất là Kê Lão, một đôi mắt gà thật sự bị đánh thành mắt gà chọi, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho hai huynh đệ.

Lý Ngư chính là không chịu nhả ra,

- Các ngươi bắt người của ta, còn đánh thành như vậy, ta cảm thấy cần thiết phải gọi chưởng quỹ ra, mọi người nói chuyện. Con người của ta không quá để ý tới những cái này, nhưng những người dưới tay ta, tính tình đều rất nóng, nếu thực sự tức giận thì ngay cả ta không quản được bọn họ đâu.

Phụ nhân nhìn một vòng, nhất là khi nhìn thấy Dương Chí, ánh mắt lưu lại thêm một chút.

Vốn nghe thấy lời nói của hắc trư tinh, nàng ta chuẩn bị đòi nhiều một chút, nhưng vừa ầm ĩ thành như vậy lại không tiện đòi nhiều tiền.

Chợ đen không chịu sự hạn chế của luật pháp triều đình, toàn dựa vào thanh danh, nếu ngươi tiệm to lại khinh khách, vậy ai còn dám đến nữa?

Nàng ta không nhanh không chậm nói:

- Vậy ý của ngài đơn giản chỉ là muốn mang tam yêu đi, chúng ta cũng lui một bước, dùng tiền thừa còn lại của giao lệ, đổi lấy ba yêu quái này, ngươi thấy sao?

- Thành giao.

Lý Ngư hào phóng vung tay lên, Thời Thiên và Hoàng Tín bước nhanh tới, cởi dây trói của ba yêu quái xuống.

Một cỗ Thủy linh chi lực, từ đầu ngón tay hắn phun ra, vấn vít trên người ba yêu quái.

Cảm nhận được linh lực quen thuộc này, trong lòng ba yêu quái mừng rỡ, Lý Ngư không ở lại trên lầu thêm, mang theo bọn họ đi đến dưới lầu.

Phụ nhân hướng dẫn mua hàng ở phía sau hô:

- Khách nhân, nếu không dùng hết thứ để trong viêm tinh thì cũng có thể đến trên lầu chúng ta bán lại.

Viêm tinh là một dụng cụ, mua nó đương nhiên là dùng làm khí cụ, nữ nhân này thường ở Bách Bảo Lâu, liếc một cái liền nhìn ra đám người này muốn đi lấy vật chí dương.

Lý Ngư quay đầu cười cười gật đầu, sau đó tiếp tục xuống lầu.

Ra khỏi Bách Bảo Lâu, thương thế của ba yêu quái đã gần khỏi rồi, Kê Lão nhìn một vòng xung quanh, mới rụt rè đi lên,

- Cá chép huynh đệ, ngươi phát tài rồi à?

Lý Ngư vỗ vai hắn, nói:

- Ta còn chưa hỏi các ngươi là có chuyện gì?

- Ài, ngươi đừng nói nữa, ngày đó sau khi ngươi đi rồi, một lão hòa thượng chạy tới. Hắn thấy động phủ bị hủy, tức giận hổn hển, thi triển pháp lực nổi điên một trận. Chúng ta trốn dưới lòng đất, bị chấn cho đầu óc choáng váng, điên cuồng chạy thoát thân, đáng tiếc địa đạo vẫn sập. Khi tỉnh lại đã bị một đám người áo đen bắt đi, đưa tới nơi này.

Đoản Bối nói tiếp:

- Ta đào mấy địa đạo chạy trốn, mỗi lần đều bị bắt về.

Dương Chí ra sức ngửi ngửi, nói:

- Tám thành là trên người bị rắc hương phấn dùng để truy tung.

- Sau khi ra ngoài thì tắm sạch vào.

Lý Ngư cười bảo, mấy tên này không có gì hay, chỉ được cái da dày thịt béo.

- Có chuyện ta phải nói với các ngươi một chút, ta không phải cá chép thành tinh, ta họ Lý tên Ngư.

Ba yêu quái đều trợn tròn mắt, bộ dạng không dám tin.

Lý Ngư thầm lắc đầu, ba tên này thực sự tưởng mình là yêu.

Sau khi từ quỷ thị đi ra, Lý Ngư đóng cửa thang gác lại, Dương Chí đi lên thử tường, cười nói:

- Tường này không tồi, không biết là chất liệu gì, rất cứng rắn.

Đại Tướng Quốc Tự kinh doanh nhiều năm như vậy, thông đạo quỷ thị không biết đã kiếm về cho họ bao nhiêu tiền, có thể sử dụng thứ bình thường được à, khẳng định đều dùng tài liệu tốt nhất.

Ra khỏi thiện phòng, đã là chạng vạng, núi trống vắng vẻ, mấy con chim tước từ trong núi rừng bay ra, hạ xuống núi xa dưới tịch dương.

- Nơi này quá lớn, người của Chính Kinh Môn chúng ta lại quá ít.

Lý Ngư cảm thán từ đáy lòng.

- Chưởng giáo không cần lo lắng, vừa khai sơn mà, sớm muộn gì trên núi to như vậy, cũng sẽ lấp đầy đệ tử của Chính Kinh Môn.

Lý Ngư nhìn một vòng, trong Chính Kinh Môn toàn là người đứng đắn, có thổ phỉ, đào phạm, tiểu tặc, binh bĩ, buôn lậu muối, yêu quái.

Phân bối nhân viên muôn màu muôn vẻ như vậy, có thể nói là nhân tài đông đúc, nhìn thế nào cũng sẽ có tương lai rực rỡ.

Đoản Bối ở trên đỉnh núi gì xuống, thở dài:

- Lý Ngư huynh đệ, ngươi phát tài rồi, nơi này còn lớn hơn động phủ ở đồi Cảnh Dương của chúng ta.

Lúc này, Phan Kim Liên nghe tin cảm thấy, lập tức nhìn thấy hắc trư quái, kinh hỉ kêu lên:

- Đoản Bối! Ơ, ngươi lại bị người ta đánh à?

Hắc trư có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, nói:

- Xảy ra một chút bất ngờ nho nhỏ.

- Mỗi lần đều là ngươi xảy ra bất ngờ.

Tiểu Kim Liên cười hì hì nói, sau đó vươn tay ra, chữa thương cho Đoản Bối.

Lý Ngư lén lút nhìn, thủ pháp của cô gái nhỏ này hiện tại đã tinh thuần hơn không ít, không khỏi cảm thấy an lòng. Tuy nàng ta và Triệu Phúc Kim mỗi ngày đều ăn bơ làm biếng, nhưng thiên phú lại sờ sờ ra đó, không giảm xuống bao nhiêu.

Hơn nữa bản thân người truyền đạo như hắn, rõ ràng là đáng tin hơn Trương lão đầu, bất kể là đạo hạnh hay là thủ đoạn dạy dỗ.

Lý Ngư ho khẽ một tiếng, hỏi:

- Chúng ta sắp tới Chính Kinh Hồ một chuyến, các ngươi ở lại nơi này, hay là đi cùng chúng ta?

Ba yêu quái nghĩ lại mà sợ, lập tức tỏ thái độ, tam yêu rất ăn ý đồng thanh hô:

- Đi cùng!

Lý Ngư suy nghĩ một chút, để Kim Liên lại, cũng chưa chắc đã an toàn, liền xoa đầu nàng ta,

- Ngươi cũng đi.

- Ừ.

Mặt trời đỏ hạ xuống, hoàng hôn khép lại, Lý Tuấn ôm quyền nói:

- Lý Ngư huynh đệ, nếu ở Biện Lương còn gì chưa an bài xong, chúng ta cũng có thể chờ mấy ngày rồi xuất phát. Các huynh đệ bị thứ này tra tấn lâu rồi, cũng không bận tâm thêm một ngày bớt một ngày.

Lý Ngư cười nói:

- Bản thân các ngươi không bận tâm, ta lại không muốn thấy huynh đệ phải chịu khổ thêm dù chỉ một ngày, đêm nay trở về chuẩn bị, thu thập hành lý, ngày mai chúng ta xuất phát sớm.

Dương Chí ở bên cạnh nhắc nhở:

- Có cần cáo biệt với bên Quốc sư không?

Lý Ngư bật cười, thằng ôn này đúng là biết làm việc, là hạt giống tốt để lăn lộn quan trường, đáng tiếc chỉ là xui xẻo một chút.

- Chỗ Quốc sư ta đã từ biệt rồi, Giao Nhân Chi Lệ này là hắn cho.

Lý Ngư cố ý nói ra chuyện này.

Dương Chí là chiến lực mạnh nhất bên mình, ít nhất là hiện tại. Ổn định tâm lý của hắn, trên đường sẽ an toàn hơn không ít.

Dương Chí cười xấu hổ một tiếng, lui lại nửa bước, hắn thấy Quốc sư đối tốt với Lý Ngư như vậy, trong lòng cũng có thêm một chút tự tin. Nếu không, Chính Kinh Môn bát nháo này nhìn thì cũng không mạnh hơn Nhị Long Sơn là bao nhiêu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️