- Lấy long huyết?
Lâm Linh Tố nhìn Lý Ngư, ánh mắt có chút do dự.
Hắn hạ giọng, nói:
- Ngươi thân với Lý Tuấn đó lắm à?
- Chuyện đã đáp ứng người khác, không thể béo nhờ nuốt lời được.
Lý Ngư vẫn có lời không nói với Lâm Linh Tố, đó chính là bản thân hắn cũng rất muốn đi thăm Bạch Long Ngao Liệt.
Mình là xuyên qua mà đến, bí mật này, có lẽ chỉ có bản thân Lý Ngư và Trương Thừa Phong biết.
Như vậy mình chắc không có bất kỳ quan hệ thân thuộc nào ở lục triều, nhưng vì sao nhìn thấy Ngao Liệt, lại có một loại cảm giác thân thiết.
Vấn đề này đã khốn nhiễu Lý Ngư rất lâu.
- Long huyết, chính là vật chí dương, muốn lấy long huyết, phải dùng viêm tinh để chứa đựng, bằng không rất dễ khiến ngươi bị phỏng.
Lâm Linh Tố ờ một tiếng,
- Nói chung ta là không đề nghị ngươi đi, ở lại Biện Lương, chúng ta cùng nhau thành lập Chính Kinh Môn của ngươi.
Lý Ngư lắc đầu, thái độ rất kiên định, Lâm Linh Tố thấy không thuyết phục được hắn, mới nhíu mày nói:
- Nếu hổ phách của ta không dùng được, cũng có thể chứa long huyết cho ngươi. Hơn nữa sao ngươi biết, con rồng đó sẽ cho ngươi một giọt máu. Ta nói thật với ngươi, tên đó tính tình hung dữ như lửa, ngay cả cha của nàng ta cũng không trị được nàng ta.
- Đã có cơ hội, vậy phải đi thử một chút, nếu thật sự không được thì bỏ chạy.
- Nào có đơn giản như vậy, ta đề nghị ngươi dùng phân thân mà đến, để tránh không có được long huyết còn bị nàng ta ăn.
Lý Ngư vươn tay, cười dài hỏi:
- Cung chủ tài đại khí thô, viêm tinh thì tính là gì, khẳng định có một đống phải không?
Lâm Linh Tố tức giận lườm hắn một cái, nói:
- Viêm tinh không có tác dụng gì với ta, ta tích trữ làm gì, nếu ngươi muốn, chỉ có thể tới quỷ thị một chuyến.
Quỷ thị?
Lý Ngư đột nhiên nhớ tới, trong Đại Tướng Quốc Tự, có một cánh cửa đi thông tới quỷ thị.
Khi đó, các hòa thượng thu phí bình thường là một trăm lượng một lần tiến vào, được cao tăng đi cùng thì là một ngàn lượng, làm thương nhân trung gian trực tiếp giúp ngươi làm việc thì là một vạn lượng.
Hiện tại toàn bộ Đại Tướng Quốc Tự đều là của mình, chẳng phải là muốn vào thì vào à.
Lần trước ở quỷ thị, chưa đi dạo tử tế, cầm bản đồ trực tiếp đi tìm Tả Từ, lần này có thể thừa cơ đi vào, kiến thức một chút thành dưới lòng đất của Biện Lương.
- Sao Cung chủ thân là Quốc sư Đại Tống, lại không muốn sửa trị quỷ thị một chút à?
- Sửa trị quỷ thị? Chậm rồi! Nhiều năm như vậy trôi qua, không biết bao nhiêu yêu nhân đã đi vào, nếu thả những người ở dưới lòng đất đó ra, có thể khiến cả thiên hạ đại loạn đấy, ngươi có tin không?
- Khà khà, Cung chủ, quỷ thị không phải là nói vào là vào, có thể tài trợ mấy đồng tiền không?
Lâm Linh Tố nheo mắt lại, tuy vẻ mặt ghét bỏ, nhưng vẫn từ trong tay áo lấy ra một viên dạ minh châu.
- Đây là nước mắt của Giao Nhân Đông Hải, là bảo bối rất hiếm có, ta giữ lại thì cũng không có bao nhiêu tác dụng. Viêm tinh là thứ rất thông thường, ngươi tới quỷ thị dùng giao lệ này có thể đổi được rất nhiều thứ, bao gồm cả viêm tinh.
Lý Ngư vội vàng cầm lấy, nhét vào trong tay áo, cười nói:
- Cung chủ quả nhiên nghĩa khí!
- Ngươi bớt tiếp xúc với những sát tinh đó thôi, học một thân khí lỗ mãng giang hồ, sớm đi rồi trở về. Lần này nếu không phải thấy ngươi có thể thừa thế thu phục Lý Tuấn, ta cũng lười chẳng muốn quản ngươi.
Lý Ngư mắt la mày lém, hỏi:
- Cung chủ, những sát tinh này là điểu nhân nào thả ra, ai nấy thu thập thật quá lao lực, có cần... Bắn người trước tiên bắn ngựa, bắt giặc trước tiên bắt vua không?
Lâm Linh Tố thở dài, nói:
- Người này không phải chúng ta hiện tại có thể đối phó.
- Vậy chúng ta còn thu phục sát tinh làm gì? Chớ chọc giận hắn, để rồi hắn lại tận diệt chúng ta.
- Hắn là muốn hại Đại Tống, ta thân là Quốc sư Đại Tống, há có thể để mặc hắn làm bừa.
Linh Tố bất mãn nói:
- Đừng quên, ngươi cũng là một người Tống.
- Ha ha, đó là đương nhiên, ta khẳng định sẽ cúc cung tận tụy cho Đại Tống.
Lý Ngư cầm Giao Nhân Chi Lệ, vẫy vẫy tay về phía sau, muốn trở về.
Lâm Linh Tố cười mắng:
- Đúng là chó, ăn xong là đi.
...
Tấm biển của Đại Tướng Quốc Tự đã sớm bị tháo xuống, Dương Chí và Hoàng Tín ở sơn môn đỡ một bia đá to lớn, đang đào hầm lát nền.
Bia đá viết ba chữ to Chính Kinh Môn, tự thể đẹp đẽ, thiết họa ngân câu, khí thế dồi dào.
- Chữ đẹp!
Lý Ngư đi đến trước sơn môn, ngồi trên Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, nhìn thấy khối bia đá này, khen ngợi từ tận đáy lòng.
Thời Thiên ở trên cột cờ, treo lá cờ của Chính Kinh Môn, nghe vậy cúi đầu cười nói:
- Đây là Dương chế sứ tìm bằng hữu của hắn, Thánh Thủ Thư Sinh Tiêu Nhượng đề chữ, Ngọc Tí Tượng Kim Đại Kiên thiện khắc ấn ký kim thạch khắc chữ, chỉ tốn một trăm lượng mời bữa rượu, chúng ta lời to rồi.
Trong lòng Lý Ngư khẽ động, nói.
- Hai người này đều có một số bản sự, không biết có nguyện ý gia nhập Chính Kinh Môn chúng ta không.
- Bọn họ tất nhiên là cầu còn không được!
Dương Chí cười nói.
- Được, gọi bọn họ tới, chúng ta vừa hay quảng thu môn đồ, phát dương quang đại Chính Kinh Đạo ta.
Dương Chí cười cười nhận lời, nói:
- Cái này thì đơn giản, hai người này một mực buồn bực thất bại, hôm nay uống rượu, còn nói những lời cực kỳ hâm mộ. Có những lời này của Chưởng giáo, ngày mai ta sẽ dẫn người đến.
- Được, mấy người các ngươi đừng làm vội, đều đi theo ta.
Trong lột gian sương phòng, Lý Ngư gọi hết môn nhân hiện giờ đến, mọi người cũng không biết vì sao Lý Ngư lại triệu tập người vào trong một gian sương phòng bình thường.
Lý Ngư nhìn một vòng, Dương Chí, Lý Tuấn, Hoàng Tín, Thời Thiên, Đồng Uy, Đồng Mãnh đều có mặt, trong lòng tự tin mười phần, vươn tay ra nạy một cái trên tường, chỉ thấy một mặt trường đột nhiên trầm xuống, để lộ ra một cái cầu thang to lớn.
Mọi người ghé tới nhìn, Thời Thiên nói:
- Chẳng lẽ nơi này là kho hàng bí mật của các hòa thượng?
- Không phải, nơi này là cửa vào quỷ thị, ta gọi các ngươi tới, chính là muốn mọi người cùng ta đi vào một chuyến.
- Quỷ thị?
Trừ Dương Chí và Lý Tuấn ra, những người khác đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, Lý Ngư thầm quan sát, trong lòng chắc chắn hai người này rất có khả năng đã từng vào rồi.
- Đúng vậy, long huyết là không thể dùng tay cầm, cần dùng viêm tinh để đựng, chúng ta đi vào mua một số viêm tinh.
Lý Tuấn nghe vậy, lập tức phân phó:
- Đồng Mãnh, đi lấy chút tiền tài đếnđây.
- Không cần, ta đã có chuẩn bị rồi.
Lý Ngư cười nói.
- Sao có thể để huynh đệ ngươi bỏ tiền.
- Một chút bạc vụn thôi, so sánh với nghĩa khí huynh đệ, là không đáng nhắc tới.
Lý Ngư cười ha ha nói.
Hắn đây là nói những lời hình thức thôi, nhưng mấy tên ở đây, lại cảm nhiễm trò này nhất, ai nấy đều kích động không thôi.
Lý Tuấn ôm quyền nói:
- Một khi đã như vậy, ta sẽ không khách khí nữa.
Ta chỉ là khách khí một chút thôi, ngươi thực sự không khách khí à? Lý Ngư cảm thấy khổ không thôi, sớm biết vậy đã không giả vờ nữa, Chính Kinh Môn này của mình đúng là nghèo tới vang leng keng, mà Lý Tuấn chính là hạng buôn lậu muối, hắn có thể thiếu tiền sao?
Thời Thiên từ trong lòng lấy ra một hỏa chiết tử, châm đuốc, nói:
- Sư phó, ta đi ở phía trước, dò đường cho mọi người.
Lý Ngư sợ hắn gặp chuyện không may, xua tay nói:
- Không cần, cứ đi theo ta là được. Trong quỷ thị ngư long hỗn tạp, mọi người tập trung lại, cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau, đừng ai hành động đơn độc.
Cửa thang gác âm phong từng trận, cây đuốc của Thời Thiên rất nhanh đã bị thổi tắt, trên tay Lý Ngư bấm một quả cầu lửa, nói:
- Đi đến cuối thang gác, có Nguyệt Quang Trùng chiếu sáng.
Một đám người đi sau lưng Lý Ngư, chậm rãi tiến vào.