Khuân vác tài vật của Đại Tướng Quốc Tự, mất mười ba ngày, huy động một nửa nhân mã của nội vệ cấm quân.
Những người này tuyệt đối là chuyên nghiệp, có nói là đào sâu ba thước cũng không quá đáng, đồ đáng giá một chút cũng không lưu lại.
Đã thế, Thái Kinh còn dẫn theo người tự mình tới một chuyến, lúc gần đi còn dặn thủ hạ dỡ xuống cả mấy cánh cửa được chế tác từ gỗ quý.
Trong chùa miếu trống rỗng, chỉ còn lại kiến trúc hào hùng, Đại Tướng Quốc Tự dựa vào núi mà xây, tầng tầng đi lên giống như ruộng bậc thang, bố cục xảo diệu.
Mỗi một tầng đều có kiến trúc đình viện, có thể dung nạp mấy vạn người ở lại.
Dương Chí, Hoàng Tín và Thời Thiên, khi theo Lý Ngư tới tiếp nhận, cũng có chút ngây đơ.
Bốn người giống như nhà giàu mới nổi, bắt đầu tuần tra địa chỉ mới của tông môn mình.
Sau khi lên đến một tầng cuối cùng ở đỉnh núi, tường trắng ngói xám thuần một sắc liên miên không dứt, vây đỉnh núi ở giữa, một ngọn núi cao chót vót, chọc trời mà ra.
Trong viện dựa núi nhấp nhô, chỗ cao xây ban công đình các, chỗ thấp mở ao mở hồ. Một thác nước rộng hai trượng từ trong núi chảy xuống, giống như đai ngọc chảy qua sân, tụ tập đến trong nước hồ mà trong truyền thuyết là có cao tăng dùng đại pháp lực khơi ra.
Trong hồ có sáu anh vũ tiểu châu, trồng một dãy cây hoa, xen kẽ trong đó, nghe nói tới xuân hè, khi gió nổi lên, vạn hoa bay múa, chim oanh tung tăng, phong quang kiều diễm, giống như nhân gian tiên cảnh.
- Sư phó.
Thời Thiên nuốt khẩu nước miếng, nói:
- Đây là đàn tràng của Chính Kinh Môn chúng ta à?
- Đúng vậy.
Một đôi mắt của Lý Ngư nhìn khắp nơi, trong lòng vẫn nghĩ tới Duệ Kim Quyết.
Tuy Lâm Linh Tố nói rất mơ hồ, nhưng hắn đã học xong ba quyển, lúc này bảo hắn buông tay thì quả thực là quá khó khăn.
Trường sinh ngàn khó vạn khó, mình đã đi được ba phần năm rồi, há có thể lâm thời lui bước.
- Chúng ta ở chỗ nào?
Thời Thiên gãi đầu, vẻ mặt phát sầu.
Nơi này quá lớn, quả thật là vấn đề, Lý Ngư cười bảo:
- Ở bên trên cùng, người tu đạo chúng ta phải ra sức tiến về phía trước, ý chí kiên cường.
Dương Chí khoanh tay, ở đâu đối với hắn mà nói cũng đều như nhau, nói chung đều tốt hơn làm cường đạo ở Nhị Long Sơn.
Lý Ngư dặn:
- Ta tới Thần Tiêu Cung một chuyến, lấy lại thứ của mình, các ngươi ở đây thu dọn một chút, chuyển đồ ở ngõ Lộc Nhi tới đây.
Ba đại hán gật đầu, Lý Ngư vừa đi được một bước, lại quay đầu, cười nói:
- Dương Chí đi cùng ta.
Tuy đám lừa ngốc đi rồi, nhưng bọn họ nhà to nghiệp lớn, khó tránh khỏi sẽ có một số cá lọt lưới, hiện giờ là thời kì phi thường, mình cứ cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Có Dương Chí bên cạnh, ít nhiều cũng an tâm hơn một chút.
Trong Thần Tiêu Cung, tất cả vẫn như thường, trên đường ít người đi lại.
Đạo sĩ nơi này vô cùng chăm chỉ, khi rảnh rỗi cơ hồ đều đang tu luyện, thỉnh thoảng có mấy người hoạt động ở bên ngoài, cũng phụng mệnh làm việc.
Đương nhiên có hai người là ngoại lệ, Phan Kim Liên và Triệu Phúc Kim, ở dưới cầu hồng của Thần Tiêu Cung, một người cầm một cái rổ nhỏ, không biết đang ngắt cái gì, kéo tay nhau vô cùng vui vẻ.
Lý Ngư tâm sự trùng trùng, lười chẳng muốn nói nhiều với họ, bảo thẳng:
- Đeo bọc hành lý, chúng ta chuyển nhà.
- Lại chuyển nhà?
Hai thiếu nữ đồng thanh kinh hô.
Triệu Phúc Kim đã được Lâm Linh Tố dự định làm hy vọng của Đạo môn Đại Tống, khẳng định là sẽ không cho mình mang đi, Lý Ngư cũng không có gì để dạy nàng ta nữa.
Bảo Phan Kim Liên đeo bọc hành lý, cũng không chào hỏi Lâm Linh Tố, đi xuống núi.
Dương Chí cười nói:
- Cô nương nhỏ như vậy, sao lại phải gánh vật nặng, để ta làm cho.
Lý Ngư xua tay, nói:
- Đây là một loại tu hành.
Phan Kim Liên sớm đã quen rồi, ngẩng đầu cười ngọt ngào với Dương Chí, nói:
- Cám ơn vị đại thúc này, kỳ thật không nặng, Liên nhi đeo được.
- Nữ oa này rất nhu thuận.
Dương Chí là không thích nữ sắc, cơ hồ không có cảm giác gì với dung mạo của Phan Kim Liên, chỉ cười bảo.
Ba người lại thêm Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử của Lý Ngư, từ Nguyên Diệu Sơn đi xuống. Trở lại Đại Tướng Quốc Tự, ở bên hồ có hai người đang tán gẫu vui vẻ, nước miếng tung tóe.
Một người là Trấn Tam Sơn Hoàng Tín, người còn lại là một trong các tiểu đệ của Lý Tuấn, Phiên Giang Thận Đồng Mãnh.
- Chúng ta trở về ngõ Lộc Nhi, Lý Tuấn nghe nói là chuyển nhà, cũng muốn tới đây.
Hoàng Tín cười bảo.
Hoàng Tín vừa rồi cực lực khuyên bảo mấy người gia nhập Chính Kinh Môn, Lý Tuấn ở dưới tàng cây không nói gì, các tiểu đệ của hắn đều động lòng rồi, nhìn thấy Lý Ngư trở về, Lý Tuấn mới đứng dậy.
Hắn có chút ngượng ngùng, cười gượng hai tiếng nói:
- Lý Ngư huynh đệ.
Người ta vừa lật đổ Đại Tướng Quốc Tự, đám người mình đuổi tới, tuyên bố muốn hắn mau đi lấy long huyết. Cho nên Lý Tuấn mới có chút thẹn thùng, hắn là hán tử đỉnh thiên lập địa, nếu không phải bị bức đến mức nhất định, vạn lần sẽ không chịu làm ra việc như vậy.
Lý Ngư biết sự buồn bực khi trúng nguyền rủa, bọn họ là đồng bệnh tướng liên, cũng không trách hắn nóng vội, cười nói:
- Hiện giờ Đại Tướng Quốc Tự đã sụp đổ, tới lúc cùng đi với các ngươi một chuyến lấy long huyết rồi.
- Huynh đệ thực sự có phương pháp à?
- Ừ.
Lý Ngư cười nói:
- Ta dưới cơ duyên xảo hợp, từng gặp một con rồng, hơn nữa còn có chút tiếp xúc.
Lý Tuấn mừng rỡ, ôm quyền nói:
- Lý Ngư đạo trưởng quả nhiên thần thông quảng đại! Nếu có thể cởi bỏ nguyền rủa trên người huynh đệ chúng ta, đám người chúng ta cam nguyện gác sơn môn cho Chính Kinh Môn.
- Thế không phải là đại tài tiểu dụng sao.
Lý Ngư cười nói:
- Nếu mấy người các ngươi chịu gia nhập, vậy ít nhất cũng là khách khanh trưởng lão của Chính Kinh Môn ta.
Trong mắt Lý Tuấn chợt lóe tinh quang, không nói nữa, người ta đã chịu vì mình mà đi lấy long huyết, phần ân tình này không cần cứ treo bên miệng, mình và các huynh đệ tất nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày khác có cơ hội sẽ hồi báo thỏa đáng.
- Không biết là nơi nào, không ngờ có giấu Chân Long.
Lý Tuấn xuất thân buôn muối, quen thuộc với mỗi một thủy đạo của Đại Tống, các sông hồ lớn của lục triều hắn cũng đều từng đi qua rồi.
Hồ đó tên là gì thì Lý Ngư đến nay vẫn không biết, chỉ gọi nó là Chính Kinh Hồ, liền cười nói:
- Chỉ biết ở phụ cận Cao Đường Châu.
Chính Kinh Hồ ở ngay Cao Đường Châu, cách Biện Lương không xa, lúc trước cưỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, hai ngày là trở lại. Cho nên Lý Ngư mới nguyện ý cùng bọn họ đi một chuyến, trừ cơ hội trả nợ mượn đao cho Lý Tuấn ra, còn có thể đi gặp tiểu bạch long đó một lần, cởi bỏ nghi hoặc trong lòng mình.
Lý Tuấn nhướng mày, không nghe nói phụ cận Cao Đường Châu có hồ lớn gì.
- Tóm lại đến là biết.
Lý Tuấn nghĩ thấy cũng là đạo lý này, liền cười nói:
- Mặc kệ nó là hồ gì, Lý Ngư huynh đệ đã nói là Chính Kinh Hồ, vậy sau này nó chính là gọi tên này. Các huynh đệ trở về chuẩn bị, chúng ta hộ tống Lý Ngư đạo trưởng tới Chính Kinh Hồ.
Các tiểu đệ của hắn ầm ầm khen hay, nguyền rủa tra tấn bọn họ đau không muốn sống, thứ này mang trên người, trừ khó chịu trên thân thể ra, chủ yếu vẫn là áp lực trên tâm lý.
Lý Ngư thừa cơ hỏi:
- Nguyền rủa trên người các ngươi là từ đâu mà có?
Vừa nhắc tới cái này, thần sắc đám người Lý Tuấn có chút ảm đạm, cuối cùng vẫn là Lý Tuấn khoáng đạt, vỗ tay, cười nói:
- Nói đến chỉ có thể trách chúng ta tham lam, một lần buôn mối ở Đông Ngô, đụng phải thuỷ quân Đông Ngô, các huynh đệ dưới tình thế cấp bách nhảy thuyền, chạy trốn, ai ngờ ở đáy nước bất ngờ phát hiện một cổ mộ. Sau khi đi vào thì nói ra thật xấu hổ, cầm một chút tài bảo trong mộ, từ đó về sau liền trúng nguyền rủa này.
Lý Ngư vừa nghe vậy, đúng là đồng bệnh tương liên, bọn họ không ngờ cũng là trộm mộ rồi bị nguyền rủa.
Xem ra chuyện trộm mộ này tuy tiền lời rất cao, nhưng phiêu lưu quả thật cũng rất lớn.
Trong lục triều người tài ba nhiều như vậy, ai không sợ sau khi chết thì bị trộm mộ, khẳng định đều có một số cơ quan.
Sau này đụng phải loại cổ mộ này, mình cứ phải lấy cẩn thận làm đầu.