Đại Tướng Quốc Tự chiếm cứ Biện Lương mấy trăm năm, đây tuyệt đối là quái vật lớn.
Khi nó ngã xuống, giống như cá voi chết trên bờ, vô số người tự lao tới ăn thịt uống máu.
Lâm Linh Tố thực hiện lời hứa của hắn, Thần Tiêu Cung không hề động tới một cành cây ngọn cỏ trong Đại Tướng Quốc Tự, toàn bộ đều giao cho triều đình. Ngay cả đại phật mấy chục trượng, cũng bị sau khi nấu chảy thì chuyển ra ngoài, dùng để luyện binh khí và xây lâm viên mới cho Hoàng đế.
Chỉ có địa chỉ cũ này chờ sau khi triều đình chuyển hết tài vật đi rồi thì để lại cho Chính Kinh Môn làm nơi khai sơn.
Lý Ngư ở trên thổ địa của Đại Tướng Quốc Tự, đi tới đi lui, tìm kiếm tung tích của Duệ Kim Quyết.
Vàng bạc châu báu bị chuyển đi khẳng định không liên quan gì tới Duệ Kim Quyết, hắn đã sớm ở ngoài cửa phủ khố thử qua rất nhiều lần.
Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, phương thức tồn tại của mỗi một quyển đều không giống bình thường.
Duệ Kim Quyển sẽ không bị bọn họ mang đi chứ?
Bên trong thiện phòng, cây hoa cắt tỉa chỉnh tề, không có một chút cỏ dại.
Lý Ngư đã tìm lần, mệt mỏi ngồi xổm tại chỗ, mắt vẫn đang không ngừng quan sát chung quanh.
Lâm Linh Tố từ xa xa chậm rãi đi tới, nhìn ra được tâm tình của hắn rất tốt, Đại Tướng Quốc Tự ở Biện Lương, giống như cái đinh trong mắt hắn, hôm nay cuối cùng cũng nhổ được ra rồi.
Ở trên tay hắn có một hổ hình giọt nước, bên trong hơi đỏ lên.
- Vẫn chưa tìm được à? Đừng nóng vội, thứ bọn họ có thể mang đi là có hạn, Duệ Kim Quyết đối với ngươi mà nói thì giá trị liên thành, nhưng đối với đám người chúng ta mà nói, là không đáng một xu, bọn họ sẽ không lãng phí không gian đâu.
- Chỉ mong là vậy.
Lý Ngư cũng không nghi ngờ lời nói của Lâm Linh Tố, hắn không có lý do gì để lừa mình.
Lý Ngư tò mò hỏi:
- Trên tay ngươi là gì thế?
- Đêm đó bọn họ muốn chạy trốn, cổ tay bị ta chặt đứt trong mây đen, phong ấn máu của nó lại, tương lai nói không chừng có tác dụng.
Lý Ngư không ngờ hắn lại âm hiểm như vậy, cầm lấy hổ phách, trong trong không ngờ có nhiệt khí truyền ra.
- Máu này là thế nào?
- Sau khi ta luyện hóa, có thể truy tung bọn họ chạy đi đâu. Dư nghiệt của Đại Tướng Quốc Tự không trừ sớm muộn gì cũng là họa hại.
Lý Ngư gật đầu, cái khác không nói, chỉ là thủ đoạn ám sát nhiều vô kể đó, đã khiến người ta cảm thấy da đầu ngứa ran, may mà mình kỹ cao một bậc, có Thanh Mộc Quyết hóa ra thế thân giả, bằng không đã chết mấy chục lần rồi.
Hắn nghĩ lại mà sợ hỏi:
- Thủ đoạn cuốn mọi người đào tẩu đó là trò gì, nhìn qua rất thực dụng.
- Chắc là một trận pháp.
Lâm Linh Tố gật đầu nói:
- Phật môn dung nạp thiện hạ, bản sự trận pháp thủ đoạn đạo gia, sau khi bọn họ tới Trung Nguyên, lại học được bảy tám thành. Có một số đại trận Phật gia, ngay cả thần tiên cũng không dám xông loạn.
Lý Ngư rất đồng ý, Phật môn lại có hệ thống tôn giáo thành thục, từ lý luận thượng tầng tới phương thức truyền giáo, đều sẽ nhập gia tùy tục mà làm ra thay đổi, cho nên truyền bá vô cùng nhanh chóng, trụ cột ở dân gian, một độ vượt quá cả Đạo môn sinh trưởng ở địa phương.
Đạo giáo thì khác, bọn họ chỉ chuyên chú ở mình, ngươi có tin hay không thì tùy, đối với đại bộ phận tông phái Đạo môn mà nói, truyền giáo là không thể truyền, nhiều nhất chỉ xem ai thuận mắt thì nhận làm đệ tử.
- Ngũ hành độn thuật của ngươi, luyện đến cảnh giới nhất định, so với đại trận này thì chỉ hơn chứ không kém.
Lâm Linh Tố cười bảo.
- Ta đã học được ba quyển, cũng không thấy manh mối gì.
Lý Ngư xòe tay nói.
- Chắc ngươi sẽ không cho rằng, học xong Thái Bình Thanh Lĩnh Thư thì chính là học xong Thái Bình Đạo chứ?
Tóc gáy Lý Ngư lập tức dựng đứng lên, đứng thẳng người, hỏi:
- Ta cho rằng mình sắp đến chung điểm rồi, ngươi nói lời này là có ý gì?
- Chung điểm? Đây mới là nhập môn thôi.
Trong ánh mắt Lâm Linh Tố mang theo một chút sùng kính, nói:
- Thái Bình Đạo là khó nhập môn nhất, cái này có liên quan tới điều kiện khắc nghiệt của nó. Một khi nhập môn, sẽ có thể tung hoành thiên hạ, qua lại tự nhiên. Nhưng muốn tiến thêm một bước, trở thành đại năng của Thái Bình Đạo, lại vẫn cách xa.
- Đối với đại năng của Thái Bình Đạo mà nói, thành thần thăng tiên có lẽ không phải mục tiêu của bọn họ, mục đích của bọn họ còn cao xa hơn, là người thường khó có thể lý giải, người như vậy bình thường được gọi là Đại lương hiền sư.
Lý Ngư vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cách nói này, cầm lấy tay áo Lâm Linh Tố, hỏi:
- Nói kỹ cho ta nghe.
- Mỗi một đời Đại lương hiền sư xuất thế, đều sẽ dẫn tới thiên hạ đại loạn, mà bọn họ không có ngoại lệ, trên người đều mang theo Cửu Tiết Trượng (gậy chín đoạn). Cho nên thế nhân thường nói, Cửu Tiết Trượng, chính là vật chẳng lành. Một môn Thái Bình Đạo không phải thầy trò truyền thừa, mà là cơ duyên!
- Cơ duyên?
- Đúng vậy, sau khi mỗi một đời Đại lương hiền sư vẫn lạc, năm quyển Thái Bình Thanh Lĩnh Thư sẽ tiêu tán. Mà phương thức và địa điểm xuất hiện lại của chúng, đều không thể căn cứ theo lẽ thường để suy đoán, tự ngươi cũng phát hiện, Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, chưa bao giờ là điển tịch tầm thường. Nếu có người có thể gom đủ, như vậy hắn chính là truyền nhân được định trước trong minh minh. Trong Thái Bình Đạo có một câu: Sao nhiều cả ức cũng không bằng ánh sáng của một mặt trời, lời bình của nhiều người tới mấy cũng không bằng lời của một hiền lương tài đức.
Chúng sinh ức vạn sinh linh, nhưng truyền nhân Thái Bình Đạo chân chính thì sẽ chỉ có một thôi.
- Có điều loại đệ tử Thái Bình Đạo chưa nhập môn giống như ngươi lại có rất nhiều. Dẫu sao tuy Ngũ Hành Linh Căn hiếm thấy, nhưng vẫn rất nhiều người đều có.
Lý Ngư ngây ra tại chỗ, nhập môn cũng chỉ có thể có một?
Hơn nữa Đại lương hiền sư các đời, cũng không nghe nói ai có thể trường sinh, đương nhiên cái đó có liên quan tới bọn họ quá biết tìm chết.
Lý Ngư nhìn Lâm Linh Tố, hỏi:
- Cung chủ, ngươi đã sớm biết việc này, sau đó chọn vào lúc này mới nói với ta, rốt cuộc là có ý gì?
- Ài, bản cung chủ cũng dụng tâm đến khổ, nói sớm ta lại sợ ngươi nản lòng thoái chí, không chịu ra sức giúp ta lật đổ Đại Tướng Quốc Tự. Nếu hiện tại không nói thì chậm mất, ta lại sợ ngươi không tìm thấy Duệ Kim Quyết, ủ rũ chán chường, mất đi ý chí chiến đấu. Kỳ thật ngươi nghĩ đi, Đại lương hiền sư không có gì hay cả, ngươi ngay cả một kết cục hơi tốt một chút cũng không tìm được. Không bằng kinh doanh Chính Kinh Môn của ngươi cho tốt, dương danh lập vạn, xưng bá một phương, vì Đạo môn ta giảng đạo cho Đại Tống, lập hạ công tích bất thế, chẳng phải đẹp lắm ư?
Lâm Linh Tố đánh giá Lý Ngư rất cao, nếu người này cùng một đạo với mình, lực dùng vào một chỗ, khẳng định có thể phát dương quang đại Đạo môn.
Nhưng nếu hắn thực sự có thể trở thành Đại lương hiền sư, Lâm Linh Tố sẽ cười đến rụng răng đầu tiên. Kẻ này vừa không hiền lại càng không lương, bốn chữ Đại lương hiền sư hắn chỉ có một chữ sư thôi.
Không thể không thừa nhận, tiểu tử này đúng là rất thích lên mặt dạy đời, nhãn quang tìm truyền nhân cũng rất độc. Mậu Đức Đế Cơ đó thiên phú kinh người, chính là được hắn khai phá ra. Nếu không có hắn, Mậu Đức Đế Cơ có thể thật sự phải ở trong hoàng cung, sống vinh hoa phú quý cả đời.
- Không ngờ, không ngờ.
Lý Ngư đặt mông ngồi xuống cỏ, trong đầu là một mảng hỗn loạn.
Giữa đường đổi hướng?
Tuyệt đối không thể!
Mình đã gom đủ ba quyển, nói không chừng chính là Đại hiền lương sư đời này được định trước trong minh minh thì sao.
Về phần cách nói 'Thiên ý' 'Định trước', hắn là không tin, bất kể ngươi là đạo gì, Lý Ngư đều thủy chung vững tin nhân định thắng thiên, con người mới là vạn vật chi linh, có khả năng vô hạn.
Đây là đạo thuộc về mình mà hắn ngộ ra trong Phong Nguyệt Bảo Giám.
- Ta biết rồi, tiếp tục tìm là được, nói không chừng nhập môn rồi, sau khi nhập môn lại không cẩn thận thành Đại hiền lương sư thì sao.
Lâm Linh Tố vỗ vai hắn, cười dài nói:
- Ta có thể lý giải tâm tình của ngươi, qua mấy ngày là nghĩ thông thôi.
Sau khi xói xong, hắn cầm hổ phách, chắp tay sau lưng sải bước chân nhàn nhã chậm rãi rời đi.