Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 112: Chùa chùa

Chương Trước Chương Tiếp

- Vô Già Đại Hội?

Lý Ngư trước kia một mực cho rằng, cái gọi là Vô Già Đại Hội, hắn ở trong Phong Nguyệt Bảo Giám, cùng Cảnh Huyễn và Tần Khả Khanh thường làm rồi.

Lâm Linh Tố ở bên cạnh nói:

- Vô Già Đại Hội, chính là thịnh hội của Phật môn, là hội ăn chay bố thí tăng tục của bọn họ, còn được gọi là Vô Ngại Đại Hội. Được xưng là kiêm dung tịnh sức mà không bị ngăn trở, không chỗ nào che chắn, không chỗ nào gây trở ngại. Tự xưng cho quảng kết thiện duyên, không phân sang hèn, tăng ni và người thường, thông minh và ngu ngốc, thiện và ác đều sẽ được đối đãi ngang hàng.

- Nói trắng ra thì là muốn biện luận.

Lý Ngư thở hắt ra một hơi,

- Không sợ bọn họ minh đao ám tiễn, chỉ sợ bọn họ đến biện luận. Có thể nói thắng được những đại hòa thượng này, đúng là vô cùng hiếm có.

Bọn họ vô cùng am hiểu đạo này, có thể nói là chuyên nghiệp treo nghiệp dư lên đánh.

Lỗ Trí Thâm và Lâm Linh Tố cùng ghé tới, hỏi:

- Ứng phó thế nào?

Lý Ngư cười ha ha nói:

- Ta có biện pháp.

Vô Già Đại Hội được tổ chức vào lúc này, tất cả mọi người đều ngửi ra được mùi thuốc súng trong đó.

Cho dù là những bách tính ăn dưa chuột, đều lờ mờ nhìn ra được, đây là một hồi nội đấu của Phật môn.

Nếu Lỗ Trí Thâm không dám tới, như vậy nhân khí vừa tích lũy được trong những ngày này sẽ suy giảm mạnh.

Nếu hắn tới, nhưng biện luận thua, như vậy quang hoàn của hắn cũng sẽ vơi đi không ít.

Một ngày này trời trong nắng ấm, tinh không vạn lí, tuy là mùa đông, nhưng không quá rét lạnh.

Trước cửa Đại Tướng Quốc Tự ở ngoại ô, hội chùa vốn nên cử hành lại bị đuổi đi, tất cả đều nhường chỗ cho Vô Già Đại Hội.

Quảng trường sơn môn dung nạp mấy vạn người này, bị chen chúc chật như nêm cối, Đại Tướng Quốc Tự dựng đài cao, còn rất thân thiết chuẩn bị tọa ỷ cho quan to hiển quý.

Xa xa hơn mười thiếu niên cẩm y nộ mã, có người cầm cung, có người cầm kèn đồng, có người giơ cọc, còn có người giữ chim diều, dắt chó vàng, một đường xe chạy ngựa hí, khí diễm kiêu ngạo.

Bọn họ vừa tới trước sơn môn, muốn diễu võ dương oai một phen, nhân lúc nhiều người để làm náo động, đáng tiếc lập tức đã bị người ta loạn côn đánh ra ngoài.

Thái Kinh hôm nay ở ngay hiện trường, Hoàng Thành Ti và Bắc Đấu Ti cũng có không ít người tới, quan sai nam nha trực tiếp ở gần bên đài.

Đại Tướng Quốc Tự phái ra là Trí Hải thiền sư, hắn bảo tướng trang nghiêm, phong độ nhẹ nhàng, tăng y màu trắng, theo gió phần phật, ngồi trên một tòa đài cao.

- Mời Trí Thâm sư đệ lên đài.

Trong đám người lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô, Trí Thâm thiền sư gần đây vô cùng nổi bật, là một nhân vật đang nổi ở Biện Lương.

Lỗ Trí Thâm còn khí phách hơn hắn, toàn thân trên dưới lộ hết vẻ tự tin.

Trước khi hắn lên đài, Lý Ngư nói với hắn, phải đi tự tin thế nào, càn rỡ ra sao.

Lỗ Trí Thâm cái khác thì không có, tự tin càn rỡ lại là sở trường nhất, hắn hoàn toàn chính là bộ dạng không coi ai ra gì, tất cả mọi người đều có thể cảm thấy rõ ràng, hắn căn bản không để đối thủ vào mắt.

Trí Hải cố nén nộ khí, thầm nghĩ lát nữa biện cho ngươi á khẩu không nói được gì gì thôi, khiến ngươi mất mặt xấu hổ, xem ngươi còn càn rỡ được không.

Lỗ Trí Thâm vừa ngồi xuống, Trí Hải đang định lên tiếng, đột nhiên nhìn thấy Hoa Hòa Thượng ở đối diện, miệng phun máu đen, mặt trắng như tờ giấy, ngửa mặt lên trời quát to một tiếng:

- Các ngươi không ngờ lại hạ độc.

Sau khi nói xong, thân thể to béo của hắn từ trên đài cao rơi xuống, rầm một tiếng ngã vỡ cả đài.

Người bên Đại Tướng Quốc Tự và Trí Hải đều tức tới tay chân run rẩy, bọn họ có hạ độc hay không, chính bọn họ rõ nhất.

Nhưng Lỗ Trí Thâm vừa hiển linh phật quang, chính là lúc được vạn người kính ngưỡng, hắn vừa giả vờ lập tức có không ít tín đồ tin sái cổ.

Đại Tướng Quốc Tự vốn đã bị hắt quá nhiều nước bẩn, lại bị ghê tởm một trận, hơn nữa trận Vô Già Đại Hội này, cứ như vậy mất đi ý nghĩa.

Không ai còn quan tâm tới cái gọi là Vô Già Đại Hội này nữa, cũng không có người còn quan tâm tới biện luận, bọn họ đều chỉ quan tâm Trí Thâm thiền sư thế nào rồi. Hắn có thể vượt qua một cửa này hay không, khiến kỹ xảo hèn hạ này của Đại Tướng Quốc Tự thất bại.

Khi mọi người đều đang lo lắng cho sức khỏe của Trí Thâm thiền sư, bên cạnh Trí Chân chủ trì, một tăng nhân cắn răng nói:

- Khẳng định là tự hắn hạ độc, bằng không chính là giả vờ.

Lời này vừa được nói ra, quần chúng phẫn nộ, mọi người nhao nhao há miệng chửi to bên Đại Tướng Quốc Tự.

Cũng lúc này, Lỗ Trí Thâm ngã vào trên đài, thân thể chậm rãi bồng bềnh bay lên, sau đó hạ xuống đài sen màu vàng của mình.

Trận Vô Già Đại Hội này, hắn không nói gì, cứ như vậy ngồi ngay ngắn trong đài sen, đột nhiên thành anh hùng.

Mọi người giống như nổi điên, nghênh đón "Kim Phật Thiền Sư" trở về, Đại Tướng Quốc Tự thất bại thảm hại.

Kỹ xảo hạ độc ti tiện của bọn họ, bị người ta cho rằng là một bằng chứng đố kị người tài.

Danh khí vốn đã rất kém , lần này triệt để là danh dự mất hết, rất nhiều người đều tỏ ý không bao giờ chịu đến Đại Tướng Quốc Tự một bước.

Lỗ Trí Thâm ở trên Vô Già Đại Hội, không nói gì, lại trở thành người thắng lớn nhất.

Hắn lần thứ hai niết bàn trùng sinh, cả người hiện ra kim quang, phật quang quấn thân.

Đại Tướng Quốc Tự kết thúc một cách ảm đạm, nhưng bọn họ ngàn vạn lần không ngờ, chuyện vẫn chưa kết thúc.

Ban đêm ngày hôm đó, Tân Tướng Quốc Tự vừa từ trong phế tích một lần nữa được xây lên, không ngờ lại cháy.

Đối mặt với hàng xóm lại đốt lửa, tất cả cao tăng trong lòng đều nói một câu: Lại nữa à?

Một chiêu hay, ăn cả ngày.

Giả hòa thượng Lỗ Trí Thâm lại một lần nữa dục hỏa trùng sinh.

Lần này, quần chúng sôi trào, còn có nhiều người tự phát tới sơn môn của Đại Tướng Quốc Tự, ném đá vào trong kháng nghị.

Triều đình hạ chỉ, tra rõ sự kiện lần này, từng đám quan binh bao vây Đại Tướng Quốc Tự chật như nêm cối.

Triệu Cát vốn đã bị gió bên gối thổi cho choáng váng, không hỏi xanh đỏ đen trắng, sai Bắc Đấu Ti tinh nhuệ dưới tay, phái ra cao thủ, vây công Đại Tướng Quốc Tự.

Tăng nhân của Đại Tướng Quốc Tự ngạc nhiên phát hiện, toàn bộ Biện Lương bao gồm: Vua, thần, quân nhân, dân chúng, đạo, thậm chí là tín đồ Phật môn trước kia, đều trở thành kẻ địch của bọn họ.

Biện Lương to như vậy, lại không có một ai đứng bên bọn họ, cũng may nội tình ngàn năm trong chùa lại không phải nói chơi, một đám cao tăng gác sơn môn, người dưới núi không thể đi tới nửa bước.

Nhưng thực lực như vậy hiển lộ ra, lại dẫn tới sự kiêng kị của Triệu Cát, ở hoàng thành Đại Tống, dưới mí mắt hắn, có một thế lực có thể nghiền ép vệ đội của hoàng gia tồn tại.

Nếu bọn họ có dị tâm với mình.

Triệu Cát nghĩ lại mà sợ, hiện tại đã không cần người khác giật dây, hắn hạ quyết tâm phải diệt trừ Đại Tướng Quốc Tự.

- Lên kế hoạch hồi lâu, chính là vì một ngày này.

Lâm Linh Tố cười ha ha với Lý Ngư, vung phất trần, bay lên không trung, ấn một hộp kiếm, phi kiếm như mưa, múa thành kiếm luân, vòng quanh bên ngày.

Lần đầu tiên Lý Ngư thấy Lâm Linh Tố xuất thủ đánh nhau, nín thở ngưng thần, muốn nhìn thực lực thực sự của Quốc sư Đại Tống này.

Chỉ thấy bầu trời đột nhiên có tiếng sấm, mưa to tầm tã, mây đen ép thành.

Trong mây đặc cuồn cuộn, một thanh âm hùng hồn dày nặng từ trong mây truyền ra: Đại Tướng Quốc Tự, vĩnh viễn sẽ không quên hôm nay!

Vừa dứt lời, trên bầu trời một lỗ hổng được xé ra, trong tầng mây tăng nhân hạch tâm và trọng bảo trấn chùa của Đại Tướng Quốc Tự được cuốn vào, xem ra là có nhân vật lợi hại, khởi động trận pháp, muốn mang bọn họ chạy trốn.

Lâm Linh Tố cười lạnh một tiếng, phất tay chém ra bảo kiếm vờn quanh bên cạnh, tiếng rồng ngâm mãnh liệt vang lên, chín tám mươi mốt đạo kiếm khí, chém vào trong mây đen.

Vô số đầu trọc từ trong mây rơi xuống, tăng nhân bị chặt thủ cấp, không dưới mấy chục.

Trong mây một bàn tay vươn ra, tóm lấy chủ kiếm của Lâm Linh Tố, mới khiến cuộc giết chóc của hắn ngừng lại.

Lâm Linh Tố gầm lên một tiếng, cả người vấn vít vân triện, từng đạo tia chớp xuất hiện quanh người hắn, trong ánh mắt điện quang khuấy động, bàn tay cầm bảo kiếm của hắn cuống quít tránh né, lại bị một kiếm nhanh như thiểm điện chém xuống.

Bàn tay bị cắt đứt từ trong mây đen rơi xuống, lại không hề ảnh hưởng đến mây đen giúp bọn họ bỏ chạy.

Tăng lữ bị vứt bỏ tuyệt vọng nhìn mây đen, rất nhiều người bắt đầu quỳ xuống khẩn cầu. Đáng tiếc mây đen vẫn không có phản ứng, nó mang đi người nào, mang đi cái gì, dường như đã sớm được định trước, tuyệt không chịu mang thêm một thứ ngoài kế hoạch.

Sau khi đứt tay, mây đen cũng từ từ khép lại, không biết bao nhiêu người của Đại Tướng Quốc Tự, thông qua mây đen này chạy thoát.

Mắt Lý Ngư đảo quanh, ngón tay bấm ấn, bên cạnh đột nhiên xuất hiện sáu người giống hệt hắn.

Sáu Lý Ngư, từ các sơn đạo, nhảy vào trong Đại Tướng Quốc Tự.

- Duệ Kim Quyết, ta tới đây!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️