Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 111: Liên hoàn

Chương Trước Chương Tiếp

Ngộ đạo, là chỉ đột nhiên lĩnh ngộ.

Ngộ đạo bồ đề, là ngộ phật tính của mình.

Lỗ Trí Thâm ở trên đài hoa sen, dưới cái nhìn chăm chú của ngàn vạn sinh linh, trong một hồi âm mưu, lại ngộ đạo.

Lý Ngư, Lâm Linh Tố, Trí Chân, Trí Hải, các lộ nhân mã đang âm thầm quan sát đều ngây người.

Không ai ngờ được kết quả này, trong nhất thời mọi người ngỡ ngàng bối rối, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lỗ Trí Thâm tỏa sáng trên đài sen, được phật quang bao phủ.

Các lộ nhân mã lục đục với nhau, thấy chiêu phá chiêu cũng có chút mất hứng thú. Mọi người tu luyện đơn giản là vận khí thổ nạp, luyện đan vấn dược, người ta trực tiếp ngộ đạo, còn hơn ngươi khổ tu mấy chục năm.

Nhất là Lý Ngư, có phải mình nên chuyên chú vào tu vi hay không, nhưng nghĩ lại một chút, không hạ được Đại Tướng Quốc Tự, không lấy được Duệ Kim Quyết, thì tu luyện thế nào, chẳng lẽ cũng dựa vào ngộ đạo à?

Giống như Lỗ Trí Thâm và Mậu Đức Đế Cơ Triệu Phúc Kim, là người trời sinh đã có thần tính phật tính này, mình không thể sánh bằng, cũng không định đọ với bọn họ.

Lỗ Trí Thâm ở trên đài, diễn giả thành thật, khiến các bách tính trợn trừng mặt, bọn họ đã bao giờ thấy trường hợp này đâu, trong nhất thời nhao nhao cầu nguyện.

Lâm Linh Tố đã sớm triệt hồi linh lực, sau khi Lỗ Trí Thâm ngộ đạo, rất nhanh kim quang chậm rãi biến mất, bản thân hắn ngồi lại trên bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền.

- Đừng, ngươi sẽ không cứ vậy mà tọa hóa chứ?

Lý Ngư xông tới.

Đi đến một nửa, hai mắt Lỗ Trí Thâm mở ra, cười nói với hắn:

- Ta làm sao vậy?

- Chúc mừng đại sư, ngươi ngộ rồi!

Lý Ngư thở phào như trút được gánh nặng, cười bảo.

- Ngộ? Sao ta không cảm thấy? Chỉ là bụng hơi đói.

Lý Ngư cười ha ha, một đám đồ đệ của Lỗ Trí Thâm xông tới, người dưới đài vẫn muốn nhìn thánh phật hiển linh, đáng tiếc Lỗ Trí Thâm đã đi xuống đài rồi.

Trở lại trong chùa chùa, Lâm Linh Tố thần sắc bất thiện, tìm tới Lý Ngư, hỏi:

- Hiện tại làm sao bây giờ?

- Cái gì làm sao bây giờ?

Lâm Linh Tố tức giận nói:

- Lỗ Trí Thâm ngộ đạo ngay tại chỗ, phật quang chiếu rọi, chắc ngươi không thể không phát hiện chứ? Thế này chẳng phải là đẩy nhiều người hơn về phía Phật môn à.

- Cung chủ, nhãn quang của ngươi phải phóng xa một chút đi, cái gì Phật môn Đạo môn, không thể là một nhà sao?

- Một nhà?

- Đúng vậy.

Lý Ngư cười nói:

- Đại hiền đạo giáo Lão tử của chúng ta ở Thiên Trúc cưỡi nhật tinh tiến vào trong bụng Tịnh Phạn Vương Phi Tịnh Diệu, sau khi xuất sinh tự hiệu Thích Ca Mâu Ni, thành lập Phật giáo, cũng bắt đầu thực hành giáo hóa thổ dân địa phương, đây là 'Lão tử hóa hồ' được ghi chép trong sách cổ. Thích Ca Mâu Ni chỉ là một hóa thân của Lão Tử.

- Thật hay giả thế? Sách cổ gì? Sao ta chưa nghe nói tới?

Lý Ngư cười nói:

- Đương nhiên là giả rồi, cái thứ sách cổ này, làm giả không phải là dễ như ăn cơm à, nhưng nếu chúng ta nói đó là thật, bọn họ có thể làm khó được ta sao?

- Ngươi nói Lỗ Trí Thâm còn chịu chúng ta khống chế nữa không?

- Không cần hắn bị chúng ta khống chế, hắn đã ở trên chiến thuyền của chúng ta, chỉ có theo chúng ta thì mới có thể tiến tới. Người này ta rất hiểu, hắn không thể đi cúi đầu trước Đại Tướng Quốc Tự đâu.

Lâm Linh Tố thở dài, nói:

- Lại tin ngươi thêm một lần.

...

Chủ trì Tân Tướng Quốc Tự Lỗ Trí Thâm, sau khi lên đài, cả người tỏa phật quang, ngộ đạo trên đài sen.

Tin tức thậm chí một độ truyền tới triều đình, ngay cả Triệu Cát cũng nghe nói tới việc này.

Đám người Thái Kinh thừa cơ góp lời, phong thưởng khắp nơi, nói thẳng là vì có Thiên tử thánh minh ở trên, khiến Biện Lương liên tiếp xuất hiện thần tích.

Triệu Cát mừng rỡ, hạ lệnh sắc phong Lỗ Trí Thâm làm Hoằng Phúc Pháp Sư, ban thưởng hai pho tượng phật, sáu cây bảo thụ, một thanh pháp trượng.

Hương khói của Tân Tướng Quốc Tự lập tức trở nên cường thịnh, Lý Ngư lại thuê rất nhiều điếm tiểu nhị, hỏa kế, dạy một đoạn thuật ngữ Phật môn, chuyên môn phụ trách khối tiếp khách này.

Cùng lúc đó, lời đồn về Đại Tướng Quốc Tự đố kị người tài, chèn ép Tân Tướng Quốc Tự khắp nơi, chậm rãi được truyền ra.

Bách tính Biện Lương cuối cùng cũng tỉnh ngộ, từng ấy năm qua, thủ đoạn vơ vét của cải của Đại Tướng Quốc Tự nhiều vô kể, có phải ít nhiều có chút tục khí, không bằng Tân Tướng Quốc Tự vừa phật quang hiển thánh người ta hay không.

Tây thành, phủ Thừa Tướng.

Thái Kinh vừa tan ca về nhà, mấy chục thị nữ hầu hạ ở bên cạnh, các phó dịch bận rộn ở bên ngoài dựng từng bếp lò, dùng nhiệt khí hun không khí trong phòng ấm, còn thỉnh thoảng phải cẩn thận yên khí nội xâm, ai nấy ở bên ngoài bị hun khói tới mặt xám mày tro, lại không dám ho ra tiếng, sợ quấy nhiễu Gia chủ Thái Kinh và khách quý bên trong.

Theo Thái Kinh trở về còn có hai văn sĩ trung niên, đều đội mũ mềm gắn ngọc, một thân thường phục, vừa nhẹ nhàng khoan thai lại tiêu sái, đều hơn bốn mươi tuổi, người béo trắng hơn một chút khí độ ung dung, nhìn một cái liền biết chính là quan liêu có kinh nghiệm chìm nổi trên quan trường, người đen gầy hơn thì mắt đen trừng trừng, trong lúc nói cười cũng không chuyển động, nhìn thì chính là một nhân vật khôn khéo.

- Ân tướng, lần này Thần Tiêu Cung gây chiến, không ngờ trực tiếp lấy ra đại thủ bút như đài sen phật quang. Ta thấy Đại Tướng Quốc Tự số kiếp đã định, trong thành Biện Lương sắp có náo nhiệt để xem rồi.

- Xem náo nhiệt?

Thái Kinh cười nói:

- Nếu ta ngồi yên xem náo nhiệt, bọn họ có thể làm được chuyện gì.

Hai quan viên lộ ra thần sắc mừng rỡ,

- Chẳng lẽ chúng ta cũng. . .

- Ta vì thế sự mà bôn ba lao lực, chúng ta tất nhiên phải được chia một chén canh.

Đại Tướng Quốc Tự giàu có cỡ nào, càng là nhân vật thượng tầng thì càng biết rõ.

Hắn vươn tay ra, vừa định lên tiếng, đột nhiên bên ngoài một đô quản tiến vào, ghé đến bên tai Thái Kinh, nói nhỏ một phen.

- Gì cơ!

Thần sắc của hắn trước kinh sau hỉ, nói:

- Không ngờ lại dứt khoát như vậy à?

- Ân tướng, có chuyện gì thế?

- Tân Tướng Quốc Tự nổi lửa, bị đốt thành một mảng phế tích. Có người nhìn thấy Lỗ Trí Thâm ở trong hỏa quang, kim quang phủ người, không rụng lấy một sợi tóc.

- Không ngờ còn có việc này?

Thái Kinh đứng dậy, cười nói:

- Đi, đi xem!

Thân thể hắn những năm gần đây có chút già cả, bình thường là không tùy tiện ra ngoài, nhưng lần này lại đi đứng nhanh nhẹn, cũng không cần đỡ, cất bước ra khỏi cửa phòng.

Trước sơn môn của Tân Tướng Quốc Tự, vô số bách tính tự phát tới, chỉ thấy trong không trung Lỗ Trí Thâm ngồi trên đài sen, lửa lớn đã đốt chùa miếu thành bụi, lại không thể thương tổn tới hắn mảy may.

Lỗ Trí Thâm ngồi trong đài sen, miệng lèm bèm, nhưng hắn quả thật không chịu thương tổn thực chất gì, chỉ là có chút khô nóng khó chịu.

Lâm Linh Tố dẫn theo hai đệ tử đạo hạnh cao nhất, ở sau lưng Lý Ngư, hộ pháp cho hắn.

Ngón tay Lý Ngư chuyển động như bay, tàn ảnh không ngừng, trong lửa lớn đốt cháy hầu như sành bách, đến nay vẫn có chút tia lửa trên phế tích, một tòa Tướng Quốc Tự mới từ dưới đất bay lên.

Đương nhiên, tất cả vinh quang này đều được phủ lên đầu Lỗ Trí Thâm.

Các bách tính đều hoan hô, giống như bọn họ nhìn thấy chính nghĩa chiến thắng tà ác, Tân Tướng Quốc Tự được Phật pháp chiếu xuống, đã thành một phương chính nghĩa trong lòng bọn họ.

Trong Đại Tướng Quốc Tự, mấy cao tăng hàng chữ trí sắc mặt xanh mét, nhìn về phía Lỗ Trí Thâm trên đài sen ở xa xa.

- Những người này chủ mưu đã lâu, muốn gây bất lợi cho Phật ta.

Trí Hải chắp tay trước ngực, nghiêm giọng nói.

- Nếu để mặc bọn họ tiếp tục hắt nước bẩn, chỉ sợ các tín đồ đều sẽ bị che mắt.

Trí Chân thở dài, nói:

- Ở trong thành bố trí Vô Già Đại Hội, mời người đến xem lễ, chúng ta biện luận Phật pháp với Lỗ Trí Thâm, vạch trần bộ mặt của hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️