Một hồi tuyết lớn bao phủ Biện Lương, tuyên cáo mùa đông rét lạnh tới rồi.
Đầu đường, khắp nơi đều là đám người bận rộn, năm mới sắp tới rồi.
Thành Biện Lương, tuyệt đối là thành thị có năm mới không khí nhất, náo nhiệt nhất trong lục triều.
Trước chùa miếu mới xây, mấy chục cái bát tô xếp thành hình chữ nhất, đợi nước ấm rót vào, lương thực được nghiền trước đổ vào trong đó, lăn lộn trong nước sôi, không bao lâu sau liền có cháo thơm bồng bềnh hiện ra.
Quan sát tiết mục trước chùa, còn được ăn cháo miễn phí, thị dân vào đông không có gì làm, nhao nhao dìu già dắt trẻ tới. Vốn cũng không phải vì ăn cháo, chỉ là ở thời đại hoạt động giải trí thiếu thốn này, biểu diễn như vậy là rất hấp dẫn người ta.
Tân Tướng Quốc Tự trước tiên đưa ra quảng cáo, biểu diễn bảy ngày liên tục, đô vật, nuốt đao, phun lửa, đi trên dây, huyễn thuật, Chu nho, đào kép... Ca múa tạp kỹ, cái gì cần có đều có. Nghe nói vào một ngày cuối cùng còn có Chân Phật hiển linh.
Bách tính Biện Lương không thiếu cơm ăn, cho dù là người nhỏ tiểu phiến nhân dịp hôm nay náo nhiệt, đến kéo xa bán tương cũng mặc áo lụa, giày tơ, một mảng cảnh tượng giàu có thịnh thế.
Đáng tiếc là mặc dù Biện Lương Tống Quốc giàu, quốc thế lại tích nghèo suy nhược lâu ngày, tài phú của quốc gia đều tập trung ở một thành, đối với bách tính Tống Quốc mà nói là họa chứ không phải phúc.
- Náo nhiệt thật.
Lý Ngư nhìn quảng trường trước cửa người đông nghìn nghịt, xoa tay nói:
- Những người này đều là tiếng nói của chúng ta.
- Lúc nào thì phóng hỏa?
Lâm Linh Tố hỏi.
Trong đám người bên dưới, rải rác đệ tử của Thần Tiêu Cung, bọn họ cảnh giác tuần tra tứ phương.
Mà lúc này trong Tướng Quốc Tự mới, một hòa thượng to béo ngồi trên bồ đoàn, đầu cạo tóc mặt có sẹo, để lộ ra da đầu sáng bóng.
Thân hình hắn cao lớn béo tốt, râu rậm giống như con nhím, nếu không phải trên người mặc một thân tăng y màu xám, trước ngực đeo một chuỗi tràng hạt, không ai tin được đây là một hòa thượng.
Đối diện hắn là giám tự Trí Hải của Đại Tướng Quốc Tự, diện mạo nhã nhặn, làn da trắng nõn, tuyên phật hiệu,
- A di đà Phật, Trí Thâm sư đệ, ngươi vốn là tăng nhân của Đại Tướng Quốc Tự chúng ta, vì sao không từ mà biệt, sau khi trở về lại một mình mở một Tân Tướng Quốc Tự, có phải bị gian nhân xúi bẩy không?
- Chớ có nói bậy! Ta bị xúi bẩy cái gì?
Lỗ Trí Thâm mặc dù hô rất vang, nhưng mặt lại đỏ lên, lộ ra chút chột dạ.
- Ta có thư giới thiệu của Ngũ Đài Sơn, tới Đại Tướng Quốc Tự các ngươi, không cho làm phương trượng chủ trì thì thôi, ngay cả giám tự cũng không cho, bắt ta đi làm thái đầu. Các ngươi không cho thì tự ta đi xây chùa, không được à?
Bên ngoài là một mảng một mảng trắng xoá, Lỗ Trí Thâm lại cảm thấy có chút khô nóng, kéo áo xuống, quấn ở bên hông, lộ ra thân trên đầy hoa văn hình xăm.
Trong tay hắn xách một cây thiền trượng to bằng cánh tay, nhìn thế nào cũng giống như sắp đột nhiên nổi giận đả thương người.
- Đã muốn làm giám tự, ngươi cứ nói rõ là được, việc gì phải phí công phí sức. Sau khi ta trở về, sẽ nói với chủ trì sư huynh, tặng vị trí giám tự này cho ngươi. Ngươi ngàn vạn lần chớ có đi làm Tân Tướng Quốc Tự gì đó, truyền ra lại bị người ta chê cười, còn tưởng rằng nội bộ Phật môn chúng ta không đoàn kết.
- Chậm đã! Ngươi bảo ta đi làm thái đầu, thì ta đi là thái đầu; hiện tại ta có chùa riêng của mình, vì sao còn phải tới chỗ ngươi chịu người ta chọc tức? Ta nói thật cho ngươi biết nhé, giám tự giống như ngươi, ở trong mắt ta chính là cái rắm. Ngươi có nhường ta cũng không làm, ngươi không cho ta làm, ta lại càng muốn làm.
Thái độ của Lỗ Trí Thâm rất kiêu ngạo, Trí Hải cố nén nộ khí, nói:
- Trí Thâm sư đệ, Đại Tướng Quốc Tự nhiều năm như vậy, có rất nhiều tín đồ. Nếu ngươi lại ở đối diện Đại Tướng Quốc Tự, mở một Tân Tướng Quốc Tự, chỉ sợ có một số người không nén được mà gây bất lợi cho ngươi.
Lỗ Trí Thâm cầm một thanh thiền trượng, cơ nhục hai vai lồi lên, gồ cao như thép ròng, thân trên trần trụi của hắn, hình xăm rất tinh tế, đồ án đều có phong cách riêng, từ trước ngực đến sau lưng, từng đóa đều là lá cành quấn nhau, hoa tươi ngậm hương phun diễm, giống như cả người đều là cẩm tú.
Lúc này vừa nổi giận, hình xăm cả người tỏa sáng, mấy chục cánh hoa dần dần hiện lên màu vàng, giống như cả người đang hoa tươi nộ phóng.
Biệt hiệu Hoa Hòa Thượng chính là như vậy mà có.
Trí Hải bị sự hung dữ của thằng ôn này khiến cho giật nảy mình, hắn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.
Lỗ Trí Thâm ở phía sau khoanh tay, chỉ cười lạnh,
- Tướng Quốc Tự mới này ta mở chắc rồi, chẳng những phải mở, còn cưỡi đến trên đầu các ngươi.
Hắn hùng hùng hổ hổ trở lại sương phòng, ở đó là mấy tên lưu manh, dựng một cái bát tô, bên trong là thịt chó, tỏa ra mùi thơm nồng đậm.
- Sư phó, rượu hâm xong rồi, mau đến uống đi!
Trước Tân Tướng Quốc Tự, thịnh hội kéo dài bảy ngày, đến về sau chẳng những có thể ăn cháo, tuổi lớn thì còn có thể lĩnh trứng chim.
Thế là các lão nhân trong thành Biện Lương, đúng là không thể ngồi yên được nữa, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã mượn ghế nhỏ đến xếp hàng.
Sau khi bọn họ trở về, ra sức tuyên truyền một phen, lại kéo thêm nhân khí, rất nhiều người đều biết tới ngày thứ bảy sẽ có Chân Phật hiển linh.
Cho nên đợi tới ngày thứ bảy, trước cửa Tân Tướng Quốc Tự đã ngồi đầy người.
Lỗ Trí Thâm ngồi ở trung tâm đài màu, không nói câu nào, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Ở phía sau đài, Lâm Linh Tố suất lĩnh tám đệ tử, muốn bắt đầu giúp hắn Chân Phật hiển linh.
Lỗ Trí Thâm ngồi trên bồ đoàn, bên dưới là vô số người ngửa đầu quan sát, lúc này Lý Ngư vẫy vẫy tay, đám người Lâm Linh Tố toàn lực thi pháp. Bồ đoàn Lỗ Trí Thâm ngồi hóa thành đài sen màu vàng, sau một thoáng, kim quang càng thịnh, hoa sen dưới chân trong phút chốc liền phóng to, tỏa ra mùi thơm lạ nức mũi.
Trong đám người bộc phát ra tiếng hoan hô, rất nhiều người bắt đầu quỳ bái, nhưng phần lớn là lựa chọn trợn mắt, tiếp tục quan sát.
Lỗ Trí Thâm ở trong đài sen, được kim quang chiếu rọi, lộ ra khuôn mặt hung ác của hắn, bảo tướng trang nghiêm, thật sự cũng có cảm giác. Hắn trước chuyện đã được Lý Ngư phân phó, bất kể phát sinh chuyện gì, cũng không được động.
Trong lòng hòa thượng to béo cũng lộp bộp, mấy đạo sĩ này sẽ không hãm hại ta chứ? Nếu có gì không đúng, ta lập tức bỏ chạy, sau này lại đến tìm bọn họ tính sổ.
Lâm Linh Tố thôi động linh lực, trút tới trên đài sen, kim quang nhất thời vô cùng sáng lạn, với sức của một mình hắn, quang mạc màu vàng này dường như không hề kém quang mạc mà tám vị đệ tử vừa rồi làm ra.
Mà trong quang mạc màu vàng, đủ loại chân ngôn Phật môn lúc ẩn lúc hiện, chỗ chiếu sáng tới toàn là khí tức từ bi trang nghiêm túc mục.
Đài sen này quả thật là trọng bảo của Phật môn, chính là được cất giấu trong Thần Tiêu Cung, Lỗ Trí Thâm ở trong đó, vốn không yên lòng, nhưng sau khi kim quang càng lúc càng thịnh, trong đầu hắn cũng cảm thấy thanh minh, trên mặt lộ ra bộ dạng như có cảm ngộ, không ngờ thật sự nhắm hai mắt lại, cẩn thận minh tưởng.
Lý Ngư ở bên cạnh khẩn trương không thôi, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ tưởng là hắn cuối cùng cũng biết nghe lời, đang giả vờ, không biết đây không phải giả vờ.
Không lâu sau, Lỗ Trí Thâm đột nhiên từ trên thượng đứng dậy, tăng y trên người rách ra, hình xăm trên người tỏa ra kim quang. Bao phủ trong kim quang, dưới đài sen đột nhiên nghe thấy từng trận phạm âm.
- Ha ha ha ha, ta trong phút chốc vọng niệm câu diệt, lập tức thấy được bản tính, vui mừng quá.