Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 109: Bên gối

Chương Trước Chương Tiếp

Cấn Nhạc Thọ Sơn mới xây thành, trong tẩm cung là một mảng xuân sắc kiều diễm.

Lò đồng ba chân mạ vàng khắc hạc, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, thấm vào ruột gan. Hai người trên giường đều lộ ra vẻ mặt sung sướng.

Mùi thơm này khác với trầm hương bình thường, nó có thể khiến tâm tình người ta sung sướng, kéo dài thời gian đồng thời còn đề cao chất lượng.

Anh sáng chiếu vào trong trướng rồng màu vàng đỏ, trong trướng truyền đến tiếng ca nhu uyển:

- Động phòng ẩm tán liêm vi tĩnh, ủng hương khâm, hoan tâm xưng. Kim lô xạ niểu thanh yên, phượng trướng chúc diêu hồng ảnh. Vô hạn cuồng tâm thừa tửu hưng. Giá hoan ngu, tiệm nhập gia cảnh. Do tự oán lân kê, đạo thu tiêu bất vĩnh.

Câu thơ tràn ngập ý vị khiêu khích như ca như họa, âm họng lại vang vọng uyển chuyển, tĩnh tâm lắng nghe, giống như đang cưỡi thuyền nhỏ đong đưa, mang theo tiếng tiêu tao nhã xuyên qua từng tòa họa kiều yên liễu, tựa như ảo mộng.

Trên giường rồng phong tình còn hương diễm hơn tiếng ca tao nhã này, Mộ Dung quý phi cất tiếng ca, ngửa người nằm trên giường gấm, tóc đen như thác tản ra, trên thân thể trắng nõn hiện ra cảnh xuân, ngọc nhan kiều diễm mang theo vẻ đỏ ửng say đắm lòng người, da trắng mặt hoa, khiến người ta tâm tình lay động.

Triệu Cát bấu nhẹ một cái lên mặt nàng ta, cười nói:

- Ái phi, đã có hương tốt như vậy, vì sao không lấy ra sớm.

Mộ Dung quý phi nằm trên đùi hắn, cười nói:

- Bệ hạ, đây là hương của Đại Tướng Quốc Tự, thần thiếp cũng là nhờ người xin rất lâu mới lấy được một cây này đấy.

- Trẫm là Hoàng đế, ở Biện Lương không ngờ còn không được hưởng thụ à?

Triệu Cát có chút tức giận, Mộ Dung quý phi giả bộ không thấy, cười dài nói:

- Hương này chỉ có cao tăng của Đại Tướng Quốc Tự mới có thể làm ra, giá thị trường của một cây chính là mấy vạn quan, hơn nữa chỉ cho những khách hành hương ra tay rộng rãi. Thần thiếp phái người đi lấy, đại sư nói bệ hạ chính là Đạo Quân Hoàng đế, không cần hương của Phật môn.

- Buồn cười!

Triệu Cát vỗ giường, Mộ Dung quý phi sợ tới mức quỳ xuống, vội vàng tạ tội.

Nàng ta cúi mặt, một đôi mị nhãn lại lộ ra một chút đắc ý.

Chỉ cần là bên gối gió thổi thường xuyên, bất kể là thật hay giả, chẳng lẽ bệ hạ còn có thể phái người đến hỏi à?

Cho dù hỏi, hắn là tin ái phi của mình hay là tin một đám hòa thượng?

Làm tốt chuyện này, bên Quốc sư đáp ứng sẽ nhận mình vào Thần Tiêu Cung tu đạo. Phi tử có thể tiến vào Thần Tiêu Cung, ở trong hoàng cung, địa vị cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, còn có thể trường kỳ bảo trì dung mạo.

Triệu Cát đỡ ái phi của mình dậy, trầm giọng nói:

- Không liên quan gì tới ngươi, trẫm ngàn vạn lần không ngờ, ở trong thành Biện Lương, lại có người có thể bắt bí trẫm và ái phi của trẫm.

Bốn chữ Đại Tướng Quốc Tự, mấy ngày nay thường xuyên xuất hiện trước mắt hắn, trong thành thiếu lương, bách quan đều nói lương thực ở trong tay Đại Tướng Quốc Tự; Lâm viên hoàng gia mở rộng, người của Tướng Tác Giám nói đất là của Đại Tướng Quốc Tự, không thể phá dỡ; Hiện giờ ngay cả ở trong khuê phòng triền miên với ái phi, muốn dùng hương trợ hứng đều phải nhìn sắc mặt của Đại Tướng Quốc Tự?

Một hạt mầm chán ghét đã được chôn xuống trong lòng Triệu Cát.

...

Ngõ Lộc Nhi, trong tiểu lâu ánh đèn như hạt đậu.

Lý Ngư ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm nê nhân nhỏ trước mắt, đây là quà Tả Từ tặng cho hắn, nhưng Lý Ngư phát hiện lại một chút tác dụng cũng không có.

Nê nhân này cũng giống như chủ nhân Tả Từ của nó, một chuyện hữu dụng cũng không làm, một câu hữu dụng cũng không nói.

- Ta muốn một số đan phương thì dễ luyện, thấy hiệu quả nhanh, có thể dưỡng nhan mỹ dung, tư âm bổ dương.

- Vậy ngươi nên tới dược điếm, hoặc là tìm lang trung.

Nê nhân mặt không biểu tình nói.

Lý Ngư cố nén nộ khí, nói:

- Vậy ta muốn linh đan diệu dược có thể trường sinh bất lão, bất tử bất diệt, sau khi ăn vào lập tức thăng tiên.

- Nếu có, xin cũng chuẩn bị cho ta một viên.

- Ngươi đừng khinh người quá đáng, ta nói với ngươi nhé, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy.

Lý Ngư đập bàn, mắng:

- Ngươi còn không thức thời, ta nghiền nát ngươi rồi ném tới hầm cầu.

- Bụi về với bụi, đất về với đất, không có gì không tốt.

Lý Ngư thở hổn hển, lại không nỡ thực sự ném nó đi, hắn đã thăm dò ra rồi, đây là người làm từ bùn thuần túy, khác với nê nhân Triệu Phúc Kim nặn ra.

Nê nhân đó có linh trí của mình, nhưng cái này thì không.

Nhưng nó là Tả Từ nặn, mang theo một số ký ức của Tả Từ, cho nên cử chỉ diễn xuất giống hệt với Tả Từ, khiến người ta hận tới ngứa răng.

Lý Ngư thu hồi nê nhân, đặt vào trong hộp kín, đi đến bên giường, cởi giày, chuẩn bị đi ngủ.

Tất cả động tác này đều không khác gì người bình thường, chỉ là hắn hồn nhiên không chú ý thấy, trong bóng đêm có một đôi mắt, đang yên lặng theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

Hắn nằm trên xà nhà, hòa thành một thể với bóng đêm, người nằm trên giường trong phòng là đối tượng ám sát của mình.

Hắn vô cùng giảo hoạt, mấy lần dùng thân giả lừa gạt tăng nhân tới ám sát. Mình nhất định không thể thất thủ, bởi vì nếu thất thủ càng nhiều, hắn sẽ càng cảnh giác.

Người áo đen cẩn thận cảm nhận hô hấp của Lý Ngư, phát hiện không khác gì người thường, hơn nữa hắn còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

- Tuyệt đối là đúng! Thân giả của hắn dùng hết rồi!

Người áo đen nhảy xuống, cơ hồ là trong phút chốc đã tới đỉnh đầu Lý Ngư.

Lý Ngư đột nhiên mở mắt,

- Ngươi là ai!

Trả lời hắn là một mũi đao lạnh như băng, người áo đen gọn gàng lưu loát, cắt đầu Lý Ngư, bỏ vào trong một cái túi màu đen, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu.

Người áo đen nhảy nhót vui mừng, lần này để ám sát người này, mình đã mai phục ở bên cạnh hắn ba ngày. Hiện giờ một kích đắc thủ, trừ bỏ một đại hại cho chùa, chính là việc thiện cực lớn.

Ba ngày này, trong quan sát của người áo đen, hành động của Lý Ngư đều không khác gì người thường, cho nên hắn kết luận, đây tất là chân thân.

...

- Ta lại chết một lần rồi!

Lý Ngư vỗ ngực, thở hồng hộc nói với Lâm Linh Tố:

- Ai cũng biết, chủ mưu là ngươi, vì sao lại cứ nhắm vào ta mà giết?

- Bởi vì ngươi dễ giết, bọn họ không giết được ta.

Lâm Linh Tố cười nói.

- Mau bắt đầu đi, để tránh ngày nào đó thực sự để bọn họ bắt được chân thân của ngươi.

Thần sắc của Lý Ngư dịu lại, nói:

- Cái này không vội, chúng ta phải tạo thế trước mới được, bằng không một chùa chiền bị đốt, căn bản không dẫn tới được phong ba.

- Tạo thế thế nào?

Lý Ngư cười nói:

- Tìm mấy danh nhân, tốt nhất là loại đại thần quyền cao chức trọng, dưới tay môn sinh cố lại vô số kể, vào ngày đó tới giữ thể diện. Sau đó hiển lộ ra chút thần tích, khiến bách tính kinh hô khen ngợi, tán dương khắp nơi. Tóm lại ngàn vạn lần đừng biện luận với bọn họ là được, những người đó am hiểu nhất chính là biện luận.

Mấy lần Phật Đạo chi tranh, vốn đạo gia cũng không rơi vào thế hạ phong, nhưng vừa biện luận thì xong đời. Đại hòa thượng quá biết nói, lưỡi nở hoa sen, chính là nói về bọn họ.

- Dùng pháp thuật đạo gia ta, đi làm thần tích Phật môn?

Lâm Linh Tố lộ ra vẻ ghét bỏ, nhìn ra được trong lòng đang rất mâu thuẫn.

- Cung chủ đừng hành động theo cảm tình, nghĩ xa một chút xem làm như vậy là vì gì.

Lâm Linh Tố không tình nguyện gật đầu,

- Xui thật! Ngươi xác định đốt ba lần thì có thể dẫn tới Phật tử phản chiến chứ?

- Đó là đương nhiên.

Lý Ngư cười dài nói.

Từng có một nghĩa sĩ, tự mình phóng hỏa đốt tòa nhà quốc hội, ngày hôm sau đổ lên trên đầu đối thủ cạnh tranh lớn nhất, triển khai đồ sát đẫm máu, một phát trở thành đảng lớn số một.

Lý Ngư cười có chút âm hiểm, theo hắn, hỏa thiêu Tân Tướng Quốc Tự, cũng có hiệu quả tương tự, sớm muộn gì cũng cô lập được quái vật lớn Đại Tướng Quốc Tự này.

Lâm Linh Tố và Thần Tiêu Cung của hắn, không thiếu thực lực, nhưng trước kia luôn lỗ mãng khinh xuất, đương nhiên không phải là đối thủ của các đại hòa thượng khéo đưa đẩy. Mình tới, làm phong phú lý luận đấu tranh của bọn họ, dưới sự chỉ đạo của mình, thắng lợi sắp tới rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️