Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 108: Tín đồ

Chương Trước Chương Tiếp

- Dương Chí, nếu ngươi là nguyện ý, ta sẽ từ chỗ bệ hạ xin cho ngươi một văn thư đặc xá, để ngươi gia nhập Chính Kinh Môn, thế nào?

Dương Chí vừa nghe vậy liền vui mừng quá đỗi, văn thư đặc xá là đặc xá hắn đánh mất sinh nhật cương sau đó bỏ chạy, chiêu an thì thành hắn được tẩy trắng từng làm thổ phỉ.

Lần này sẽ bỏ bớt đi chuyện hắn lên Nhị Long Sơn làm tặc khấu, sẽ không mang đến bất tiện cho con cháu.

Dương Chí vốn không tiêu sái như Lỗ Trí Thâm, hắn vội vàng đứng dậy, rót chén cho Lâm Linh Tố và Lý Ngư.

Lý Sư Sư ở bên cạnh, cười bảo:

- Dương chế sứ, cứ để nô gia làm cho.

Dương Chí cười cười, hắn không có hứng thú với nữ sắc, cho nên toàn bộ tinh lực đều đặt ở trên người Lý Ngư và Lâm Linh Tố. Cũng là Lý Ngư, thỉnh thoảng ánh mắt liếc thoáng qua, nhìn về phía diễm phụ này.

Hắn là rất hiểu tính tình của Lâm Linh Tố, thu người sẽ chỉ nhìn thiên phú, không quản tướng mạo dáng người của ngươi, xem ra Lý Sư Sư cũng có chút thiên phú.

Lý Ngư không hề có ý khinh thường Dương Chí, mỗi người đều có cái mà mình theo đuổi, cái hắn theo đuổi là không làm nhục vinh quang tổ tiên, không có gì đáng khinh bỉ cả.

Hắn vươn tay ra đỡ chén trà, cười nói:

- Có Dương chế sứ gia nhập, là chuyện may mắn của Chính Kinh Môn chúng ta.

Dương Chí trước kia đến Biện Lương, cho dù là một quan nhỏ cũng hờ hững với hắn, làm sao ngờ được hôm nay nhìn thấy Quốc sư và Chính Kinh Đạo Nhân đang nổi bật gần đây, không ngờ lại lễ ngộ có thừa đối với bản thân. Gia nhập đạo môn, có gì không thể, nói chung vẫn tốt hơn làm cường đạo rất nhiều.

Lỗ Trí Thâm nhìn trái phải, nói:

- Ta từ Thanh Châu tới, trên đường ngựa không dừng vó, miệng nhạt lắm rồi. Nếu chính sự đã nói xong, không bằng uống rượu chúc mừng đi, trong thuyền to như vậy, chắc phải có rượu thịt chứ?

- Đã sớm chuẩn bị rồi.

Lý Sư Sư cười khẽ một tiếng, vỗ tay, trên lầu có thị nữ giống như hồ điệp xuyên hoa bưng rượu và thức ăn lên.

Lỗ Trí Thâm quả thật có chút đói rồi, vừa lên liền ăn như gió cuốn mây tan.

Người trên tiệc ai mang tâm sự nấy, thực sự ăn chỉ có Lý Ngư và Lỗ Trí Thâm, cho nên hắn cũng nhìn chuẩn người, bám lấy Lý Ngư mời rượu.

Lý Ngư không hề luống cuống, uống ừng ực, trên mặt thậm chí ngay cả một chút đỏ cũng không có.

Lỗ Trí Thâm vỗ vai hắn,

- Vị tiểu đạo này tửu lượng tốt lắm, ta bình sinh không phục ai, lần này là phục thật rồi.

- Chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.

Lý Ngư trâng tráo nói.

Chỉ có Lâm Linh Tố là biết nội tình, nhìn Lý Ngư với vẻ ghét bỏ, đây là một khúc gỗ, sao hắn có thể say được.

Đô thành Đại Tống, phủ Khai Phong, Biện Lương.

Mưa to như trút, kênh nước dẫn nước vào Biện Hà, nước kênh phun ra cuồn cuộn, như sóng to đang giận dữ.

Mấy thân ảnh đứng trong mưa, thân hình cao ngất giống như một hàng cây giáo, trên đầu trụi lủi không tóc.

Hai bên thềm đá dài dài phía sau bọn họ, cung điện khí thế hào hùng san sát. Trong sấm chớp đùng đùng, chiếu ra tấm biển cao hơn trượng trước sơn môn, bên trên dùng chữ đen như mực viết: Đại Tướng Quốc Tự.

Một tăng lữ áo trắng, thân ảnh khôi vĩ lẳng lặng đứng trong mưa, mưa rơi xuống bên cạnh hắn, tự động văng ra, hình thành một màn mưa.

Mấy tăng nhân đứng sau lưng hắn lại không có phần công lực này, hoặc là không dám phát công ở trước mặt hắn, tuy bị mưa to xối cho cả người ướt đẫm, lại đều lộ ra một phen khí chất cao tăng xuất trần.

Ở đối diện bọn họ, trong một đêm xuất hiện một chùa chiền, bút tích quen thuộc này tất nhiên lại là vị Chính Kinh Đạo Nhân Lý Ngư ba ngày xây lên Cấn Nhạc, nổi danh ở Đại Tống kia.

- Nhất thời lơ là, không trừ bỏ kẻ này, hiện giờ quả nhiên gây thành đại họa rồi.

Tăng nhân áo trắng chậm rãi nói.

Hắn bị Lữ Đồng Tân uy hiếp, không dám trực tiếp xuất thủ, nhưng những người dưới tay, đến ám sát nhiều lần lại đều thất bại.

Mỗi lần người phái đi ám sát, trở về đều nói mình đã thành công, nhưng không tới mấy ngày, Lý Ngư đó lại vui vẻ xuất hiện.

- Lần trước phái Thôi sư đệ đi, một thân khổ luyện kim chung tráo, cho dù là ta muốn giết hắn cũng không dễ dàng, không biết tại sao tin tức lại hoàn toàn không có, chẳng lẽ bên cạnh kẻ này có cao nhân che chở?

- Thái Bình Đạo ở thuật khư độc, trừ bệnh, dưỡng sinh đều có chỗ độc đáo, nhưng chưa nghe nói có cao thủ có thể giết người trong vô hình.

Tăng nhân áo trắng lắc đầu nói:

- Thái Bình Đạo có thể đối kháng với thiên hạ mười mấy năm, há có thể chỉ dựa vào thuật dưỡng sinh, quá khứ của bọn họ đều trở thành cấm kỵ, bị người ta xóa đi mà thôi, ngũ hành tương quan với kinh lạc khí huyết trong cơ thể ngươi, một thông là trăm thông, người này có thể trong một đêm xây lên chùa chiền, xem thường hắn là sinh ra đại sự. Đáng tiếc cho đến bây giờ, các ngươi vẫn xem thường hắn.

- Lời dạy bảo của Tôn Giả chúng ta khắc ghi trong lòng.

- Lần này, để Phượng Hoàng tự mình đi.

- Tuân pháp chỉ.

Trong chùa miếu mới, Lỗ Trí Thâm ngồi trên bồ đoàn, chung quanh là mười mấy đệ tử của hắn.

- Sư phó, nơi này về sau đúng là của chúng ta à?

- Chùa chiền này cũng quá lớn rồi, sau này chúng ta chẳng phải là cùng ngồi cùng ăn với Đại Tướng Quốc Tự ư?

Lỗ Trí Thâm có chút phiền não xua tay, hỏi:

- Mấy người các ngươi không tới Thanh Châu gặp ta, còn bị người ta nửa đường cướp, hại ta không thể ở Nhị Long Sơn khoái hoạt.

- Đừng nói nữa, bị Cao Cầu bắt trở về. Hắn hạ lệnh phong tỏa các quan đạo, chúng ta vừa ra khỏi Dã Trư Lâm đã bị bắt rồi.

Lỗ Trí Thâm mắng:

- Mẹ kiếp, Cao Cầu thù dai thế à?

- Con nuôi hắn chết, có thể không tức sao.

- Mẹ nó!

Lỗ Trí Thâm vừa nghe tới người này lại phiền lòng, lớn tiếng kêu lên:

- Nếu không vì con chó này Lâm sư huynh cũng sẽ không gặp chuyện không may, ta chơi mẹ ruột cha ruột bà ruột của hắn! Nói ra là lại tức! Hận không thể giết hắn thêm mấy lần.

Lỗ Trí Thâm kéo áo, để lộ ra hình xăm trên cổ, giống bà già há miệng chửi to, ô ngôn uế ngữ cuồn cuộn tuôn ra, ước chừng mắng hết một bữa cơm vẫn chưa thôi.

Hắn vốn là đề hạt trong tây quân, xuất gia chưa đến một năm thời gian, uống chút rượu lại khôi phục bản sắc vũ phu của trong tây quân lúc trước. Tây quân hàng năm đánh với người Đảng Hạng, tuy sức chiến đấu kinh người, nhưng quân kỷ rời rạc, xuất hiện không ít võ tướng lừng danh của Đại Tống, cũng có rất nhiều hạng cứng đầu.

Lâm Linh Tố đứng ở gác chuông xa xa, nói với Lý Ngư bên cạnh:

- Dựa vào người này mà có thể tranh đoạt tín đồ Phật môn với Đại Tướng Quốc Tự à?

Lý Ngư lắc đầu, nói:

- Không phải dựa vào hắn, là dựa vào bản thân chúng ta. Hơn nữa ngươi cũng đừng xem thường hắn, người này, ta thấy giống cao tăng đắc đạo hơn bất kỳ ai đấy.

Hắn quay đầu lại, nhìn Đại Tướng Quốc Tự, ngày đó Tả Từ thành tiên, tia chớp màu tím như cột, đánh vào trong Đại Tướng Quốc Tự, bổ ra một cái hố to trên mặt đất. Hiện giờ đã hoàn toàn không nhìn ra, nói trong chùa không có cao nhân thì Lý Ngư là người đầu tiên không tin.

Thực sự tới lúc lưỡi lê thấy máu, ngươi chết ta sống, Đại Tướng Quốc Tự phản công, Lâm Linh Tố và Thần Tiêu Cung của hắn, rốt cuộc có thể kháng cự lại không.

Thần Tiêu Cung am hiểu nhất là vân triện, là có thể mời thần tiên đến, sau lưng Lâm Linh Tố rốt cuộc là đại thần nào.

Hắn từ một thư đồng, lăn lộn cho tới địa vị hôm nay, chỉ mất có mười mấy năm, nói hắn không có kỳ ngộ thì Lý Ngư là người đầu tiên không tin.

Chuyện đã tới nước này, cũng chỉ đành cược một ván, hy vọng Lâm Linh Tố đừng khiến mình thất vọng, thuận lợi lật đổ Đại Tướng Quốc Tự, lấy được Duệ Kim Quyết.

Hắn đang thần du tứ hải nghĩ ngợi lung tung, Lâm Linh Tố vỗ hắn một cái, hỏi:

- Đúng rồi, hòn đá đó ở chỗ ngươi cũng coi như là an phận chứ?

- Hòn đá? Hòn đá gì?

Lý Ngư vỗ gáy, nói:

- Hòn đá rách ngươi nói á, gần đây ta cũng không thấy nó, giống như thuốc cao dán trên da chó vậy, cứ quấn lấy cây mây khô của ta.

Mắt Lâm Linh Tố nhíu lại, cười nói:

- Hòn đá đó ngươi phải bảo quản cho tốt, vào thời điểm mấu chốt, ta có chỗ dùng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️