Lâm Linh Tố nghe mà trợn mắt há hốc mồm, từng bước tính toán này tâm cũng quá đen rồi.
Thế thì, đúng là khiến người ta khó lòng giãi bày, càng giải thích càng đen. Trầm mặc chính là ngầm thừa nhận, cũng là càng ngày thanh danh càng thối.
Tâm của tiểu tử này đen như vậy, hắn đúng là truyền nhân của Thái Bình Đạo sao? Chẳng trách Trương lão đầu mà hắn nói đến chết cũng không cho hắn tự nhận mình là truyền nhân của Thái Bình Đạo.
Lý Ngư không biết suy nghĩ của hắn, còn tưởng rằng hắn bị chủ ý này thuyết phục, cười bảo:
- Thanh danh của Đại Tướng Quốc Tự trở nên bại hoại, bắt đầu từ lúc này, bọn họ vốn đã làm đầy việc xấu, chúng ta lại đổ thêm dầu thêm dấm nói ra hết.
- Đợi cho dân gian hình thành phong trào phản Tướng Quốc Tự, thì nên đâm tới chỗ bệ hạ. Ở chỗ bệ hạ, chúng ta chẳng những phải nói Đại Tướng Quốc Tự này phẩm tính ác liệt trùng trùng, quan trọng nhất vẫn phải lặp đi lặp lại nói với bệ hạ, Đại Tướng Quốc Tự có bao nhiêu tài phú.
Lâm Linh Tố gật đầu nói:
- Cái này ta biết, để bệ hạ hiểu, Tướng Quốc Tự vừa đổ, cả Đại Tống ăn no. Mấy ngày trước ngươi đã nói với Thái Kinh rồi.
- Đúng, chính là đạo lý này.
Lâm Linh Tố thở dài, nếu không có Lý Ngư xuất hiện, cho dù mình lật đổ được Đại Tướng Quốc Tự thì sao, còn không phải là vẫn tiếp tục tro tàn lại cháy à.
- Đi, đi gặp tên giả hòa thượng thay đổi giữa chừng Lỗ Trí Thâm này.
Sau một đạo bạch quang, Lý Ngư tiến vào Phong Nguyệt Bảo Giám, Lý Ngư ngồi trên bồ đoàn đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, cười nói:
- Đi thôi, đi gặp hắn.
Vẻ mặt Lâm Linh Tố ghét bỏ, theo Lý Ngư đi ra ngoài, pháp thuật của Thái Bình Kinh quả thật là rất khác với đạo môn khác.
Không phải nói đạo pháp của nó cao minh, mà là nó có khả năng vô hạn, sẽ chỉ truyền đạo, không truyền thuật, có thông hay không phải phải dựa vào tự mình đi lần mò.
Khi bọn họ chưa suy vong, cao nhân của Thái Bình Đạo đều là cao thủ trừ tà tránh tai, nhưng lại ít nghe thấy có thể đấu lại phương sĩ cùng cấp.
Nhưng Lý Ngư trước mắt này lại khác, mình từng thấy thủ đoạn đánh nhau của hắn, hoa cỏ cây cối chung quanh, một hạt cát một hòn đá, thậm chí là không khí, đều có thể trở thành lợi khí giết người, vô khổng bất nhập khó lòng phòng bị, cho dù tu vi cao hơn hắn rất nhiều, cũng phải cẩn thận một chút, một khi không chú ý sẽ lật thuyền trong cống.
Lỗ Trí Thâm và Dương Chí đến Biện Lương, được người ta tiếp dẫn, đến một thuyền hoa trên Biện Hà.
Đứng trong nước là một tòa lâu vũ tráng lệ, tuy chỉ có ba tầng, độ cao lại vượt quá sáu trượng, phía sau cũng có một tòa lâu đường mái cong đấu củng cao hơn cả đó.
Hai tòa thuyền lâu cách nhau hơn chục trượng, ở giữa dùng giá ghép lại, bơi trên Biện Hà, khí thế hoành tráng.
Ba chữ Thần Tiêu Cung trên thuyền hoa, bên trong chữ lấp chu sa.
Lỗ Trí Thâm không hề có giác ngộ bị bức tới, ngửa mặt nhìn, vuốt gáy nói:
- Thuyền hoa khí phái quá.
Dương Chí thì lộ ra có chút co quắp, dùng đấu lạp che hơn nửa khuôn mặt, nhất là cái bớt xanh to trên mặt. Tuy bản sự của hắn cao cường, nhưng Quốc sư sắp gặp, một câu của người ta có thể giúp hắn khôi phục trong sạch, sao không khiến hắn kích động vạn phần.
Người dẫn đường đi vào không lâu, thuyền hoa chậm rãi cập bờ, bên trong một nữ nhân đi ra.
Nữ nhân này vấn búi tóc, dung mạo diễm lệ, mi cong vẽ cực dài, ở mi tâm điểm một hoa mai chí tiên diễm, trên mắt còn vẽ nhãn ảnh màu hồng, trên tai đeo một đôi khuyên tai bảo thạch, môi tô son rực rỡ.
Mỗi một đường cong trên thân thể nàng ta đều đẫy đà mà ôn nhu, da thịt trắng mềm sáng loáng giống như đồ sứ trắng tinh mỹ thượng đẳng.
- Thần Tiêu Cung Lý Sư Sư, phụng lệnh Quốc sư, đặc biệt tới tiếp hai vị tráng sĩ, mời vào bên trong.
Lỗ Trí Thâm thầm líu lưỡi, đây là Lý Sư Sư? Trên phố nghe đồn nữ nhân này là Hoàng đế độc chiếm, hiện tại xem ra không quá giống.
Kỳ thật bất kể là hoàng thân quốc thích hay là quan to hiển quý, ai mà không muốn tu đạo?
Ít nhất có thể trường kỳ bảo trì dung mạo mỹ lệ, còn có thể kéo dài tuổi thọ, nếu có cơ duyên và thiên phú, còn có thể trường sinh bất lão, đứng hàng tiên ban. Đương nhiên, đại bộ phận người là không có thiên phú này.
Lỗ Trí Thâm và Dương Chí theo Lý Sư Sư đi lên thuyền hoa, bên trong đã sớm có hai người đang đợi, một người trong đó mi tâm có sẹo, nhất trí với tướng mạo trong lời đồn, chắc chính là Quốc sư Lâm Linh Tố.
Lỗ Trí Thâm có chút kiêng kị hắn, không nhịn được nhìn thêm một cái, tiểu đạo sĩ cười dài ngồi bên cạnh chắc chính là Chính Kinh Đạo Nhân Lý Ngư gần đây thanh danh đang thịnh.
- Hai vị, mời ngồi!
Lỗ Trí Thâm vui lòng ngồi xuống, Dương Chí lại ôm quyền nói:
- Không dám không dám, kẻ mang tội Dương Chí bái kiến Quốc sư.
Lỗ Trí Thâm kéo hắn ngồi xuống, cười nói:
- Người ta bảo ngươi ngồi, cũng không phải chúng ta tự mình đòi ngồi, sợ cái gì.
Dương Chí cười gượng một tiếng, nhìn về phía Lâm Linh Tố, thấy hắn không có ý trách tội, mới co quắp ngồi xuống, thân thể lại ưỡn thẳng tắp.
Lỗ Trí Thâm không chút khách khí, hỏi:
- Mấy tên đồ đệ không nên thân đó của ta thế nào rồi?
Đồ đệ của hắn vốn đã hẹn hắn tới Thanh Châu gặp nhau, đi được một nửa thì bị bắt.
Cao Cầu quyền thế ngập trời, tuy không bắt được Lỗ Trí Thâm, nhưng tóm mấy người bọn họ thì vẫn dễ như trở bàn tay.
Lâm Linh Tố xuất thủ đòi người, Cao Cầu không dám không đưa, mấy tên lưu manh bị đánh cho cả người đầy là vết thương.
May mà có Lý Ngư, chữa khỏi cho bọn họ, bằng không cho dù cứu ra, đời này cũng là một đám tàn tật.
Lý Ngư vỗ tay, từ trong lâu mười mấy người đi ra, tất cả đều để đầu trọc, mặc tăng y.
Lỗ Trí Thâm nhìn kỹ, không phải chính là mấy đồ đệ lưu manh đó của mình à,
- Trương Tam, Lý Tứ, mấy người các ngươi làm trò gì thế, sao lại cạo đầu?
Đám Lưu manh thấy là Lỗ Trí Thâm, vui mừng quá đỗi, đều đi tới.
- Sư phó, ngày đó ngươi đi rồi, chúng ta vừa ra khỏi Dã Trư Lâm đã bị Cao Cầu bắt.
- Suýt nữa thì không có mạng gặp lại sư phó.
- May mà có Chính Kinh Đạo Trưởng xuất thủ cứu giúp.
Mười mấy người ngươi một lời, ta một chữ, Lỗ Trí Thâm nhìn thì cẩu thả, trên thực tế là vô cùng thông minh, lập tức nghe hiểu.
Hắn vươn tay ra cắt ngang lời đám lưu manh, cười nói:
- Thì ra là các ngươi cứu đồ đệ ta, hai đạo sĩ các ngươi không có giao tình gì với đám lưu manh này, cứu người tám thành là vì ta. Không biết muốn ta làm gì.
- Đại sư không hổ là người sảng khoái, Đại Tướng Quốc Tự đó ở Biện Lương, diễn xuất mấy năm nay thế nào thì đại sư cũng chính mắt thấy rồi. Thực không dám giấu, chúng ta chuẩn bị mở một Tướng Quốc Tự ở Biện Lương, để đại sư làm chủ trì.
Dù là Lỗ Trí Thâm, cũng bị những lời này khiến cho sợ tới mức ngây đơ, thiếu chút nữa thì từ chỗ ngồi nhảy lên. Mắt hắn đảo quanh, nhìn Lâm Linh Tố và Lý Ngư, đột nhiên bật cười.
- Ta hiểu rồi, đám đạo sĩ các ngươi đấu pháp với Tướng Quốc Tự, lấy ta ra làm súng?
Lý Ngư cười nói:
- Chẳng lẽ đại chứ sợ Tướng Quốc Tự à, cái này cũng khó trách, Đại Tướng Quốc Tự nhân tài đông đúc, nội tình hùng hậu, đại sư đến nơi đó, chỉ xứng đi trông vườn rau.
Lỗ Trí Thâm này rất kỳ quái, hắn có thể trong hai ba câu nói thăm dò ra tính toán của Lý Ngư, nhưng phép khích tướng đơn giản như vậy hắn lại sẽ chui vào.
- Ai nói ta sợ bọn họ, chủ trì thì có gì khó, bản sự của ta thừa sức làm chủ trì!