Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 106: Phân thân

Chương Trước Chương Tiếp

- Phù triện, pháp bảo, đạo thuật, chú ngữ đều chỉ là ngoại vật mà thôi, tu luyện ở bản tâm, phải chuyên chú ở mình.

- Thân thể máu thịt, chất chứa vô số tiềm năng.

Lý Ngư đứng trong sân ở ngõ Lộc Nhi, trong sân có hai người nghe, chính là Thời Thiên và Hoàng Tín.

Ba người này chính là tất cả thành viên của Chính Kinh Môn thanh danh rất lớn hiện giờ.

Nói một cách không chút khoa trương thì giết ba tên này rồi, Chính Kinh Môn, ngôi sao mới nổi của đạo môn Đại Tống sẽ diệt môn.

Lý Ngư tiếp tục nói:

- Có võ tướng, không tu đạo thuật, cũng có thể trảm yêu trừ ma, thí thần diệt tiên.

Hoàng Tín thầm gật đầu, kiến thức của hắn tất nhiên cao hơn Thời Thiên không ít, loại võ tướng Lý Ngư nói, ở lục triều là không hiếm thấy.

Trương Phi, Quan Vũ, Triệu Vân, Trần Đáo của Thục Quốc; Hạ Hầu huynh đệ, Hứa Chử, Trương Liêu của Ngụy Quốc; Tần Quỳnh, Uất Trì Cung của Đại Đường, những người này thì không cần nói, không khéo thật sự đúng là thần tiên thấy cũng phải tránh.

Cho dù ở Đại Tống, cũng có rất nhiều cao thủ võ đạo tồn tại, ví dụ như sư phó Tần Minh của hắn, từng một gậy đập chết một con lang yêu trong núi.

Nghe nói trước kia, Tây Bắc Dương Môn có một đám quả phụ, cũng cân quắc không kém tu mi, ai nấy đều biết đánh.

- Người, có thể yếu đến xà trùng tiểu thú cũng không đánh lại, cũng có thể mạnh đến thần phật phải lui tránh, là tồn tại có tiềm năng nhất trong thiên địa.

Hắn đang giảng hứng trí bừng bừng, quay đầu lại, một kim luân đã đến trước mắt, kim luân này từ nhỏ chậm rãi biến to, một phát úp xuống đầu Lý Ngư.

Thời Thiên và Hoàng Tín ở bên cạnh biến sắc, tiến lên ôm lấy thi thể không đầu của Lý Ngư.

Đột nhiên thi thể chậm rãi hóa thành một cành cây, chỉ to bằng ngón cái.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, Thời Thiên gãi gãi đầu,

- Đây là thân giả của sư phó à?

- Có lẽ vậy.

Hoàng Tín nhặt cành cây lên, trong mắt đầy vẻ đều hâm mộ, mãi lâu sau vẫn không chịu buông.

Lúc này trong Phong Nguyệt Bảo Giám ở Thần Tiêu Cung, đầu lưỡi của Lý Ngư đẩy hàm trên, hô hấp trở nên ngân nga.

Thông qua Thanh Mộc Quyết để tu luyện, mộc linh nồng đậm chuyển thành bừng bừng sinh cơ, lại tụ vào đan điền của hắn, theo một cỗ sinh khí này lưu chuyển ở tứ chi bách hài, mang đến cho hắn cảm giác thoải mái ấm áp, từng chút một hòa thành một thể với khí huyết của bản thân.

Khí tức lưu động trong kinh lạc, dựa theo linh lực phân thành ngũ đại âm kinh, cuối cùng ngưng tụ thành một ở đan điền.

Chân khí xoay tròn một vòng trong khí luân ở đan điền, tiếp theo thay đổi hình thái, phân ra năm đường dương kinh cùng với ba chỗ dương mạch.

Hô hấp của Lý Ngư biến thành càng lúc càng kéo dài, chân khí trước thái nhất, hậu cửu dương, từng đợt từng đợt lui tới không dứt, tự nhiên giống như hô hấp vậy.

Thanh Mộc Quyết, quả nhiên có thể tẩm bổ thân thể, khiến tứ hành khác cũng được lợi theo.

Đột nhiên, hắn nhướng mày, lại chết một phân thân

Tần Khả Khanh đả tọa bên cạnh hắn còn có nhiều lợi ích hơn hắn, lúc này đang nhập định hấp thu.

Nàng ta khoanh chân ngồi cạnh ao, sau lưng bóng loáng kinh người, tự lưng đến hông, có một đường cong dần dần vót thuận xuống, sau đó chính là một vết lõm mê người, ngồi cạnh ao bạch ngọc, thịt mông bị đè ép bành ra, thể hiện đầy đủ sự co dãn trơn nhẵn đầy đặn của nó.

Trên khuôn mặt như họa, không tìm thấy một chút tỳ vết, mũi ngọc tinh xảo tạo hình giống như ngà voi, môi hồng hơi nhách lên một độ cong.

Ở chỗ trán nàng ta, có thêm một điểm đỏ hoa mai, Cảnh Huyễn nói đây là nguyên nhân tu vi của nàng ta đã cao hơn.

Cảnh Huyễn tiên tử, cả người hóa thành sương mù, bơi lội hấp thụ khí tình dục vừa khuấy động ra trong Phong Nguyệt Bảo Giám. Thỉnh thoảng còn quấn trên thân thể Lý Ngư và Tần Khả Khanh, không buông tha bất kỳ một chút khí tức tình dục nào còn sót lại.

Những cái này có thể khiến nàng ta trưởng thành, theo số lần Lý Ngư tu luyện Thanh Mộc Quyết gia tăng, nàng ta cũng sẽ chậm rãi trở nên mạnh mẽ, sau đó trả lại cho Lý Ngư Mộc linh chi khí tinh thuần hơn.

Lý Ngư vươn tay ra bấm một cái, một thân giả ở bên ngoài lại hóa ra một thân giả khác.

Thân giả này từ trên bồ đoàn đứng lên, dang rộng hai tay, nhìn quần áo của mình, cười cười đi ra khỏi phòng đan.

Tình cờ nhìn thấy một đệ tử của Thần Tiêu Cung, Lý Ngư cũng sẽ lên tiếng chào hỏi, lúc này đệ tử Thần Tiêu Cung thường thường sẽ cười một tiếng, gật đầu tránh ra. Tuy hắn đã ở đây rất lâu, nhưng kỳ thật cũng không quá quen thuộc với mọi người.

Lý Ngư bước chậm tới một tiểu viện, vừa tới cửa, liền nghe thấy tiếng chơi đùa vui vẻ của thiếu nữ.

Hắn ho khẽ một tiếng, đi vào, hai tiểu cô nương lập tức chắp tay sau lưng, chỉ chỉ vạch vạch, làm bộ như đang dụng công tu luyện.

Trong tiểu viện, trúc xanh ở góc tường lay động theo gió, phát ra tiếng vang nhỏ xột xoạt. Hắn nâng ngón tay gõ một cái lên gậy trúc, một mộc nhân bằng không xuất hiện, trong tay còn cầm một cành trúc nhỏ.

Mộc nhân này ngồi xuống bậc thang, cũng không nói gì, Triệu Phúc Kim và Phan Kim Liên nhìn nhau, đành phải quy củ tu luyện.

Một trận gió nhẹ thổi qua, Lâm Linh Tố cười dài đi tới, vỗ vai Lý Ngư, lập tức giật mình nói:

- Giả à?

Lý Ngư Tay cầm cành trúc, cười cười với hắn, tiếp tục giám sát hai tiểu cô nương trong viện đang tu luyện.

Lâm Linh Tố lắc đầu ra khỏi viện tử, ở chỗ bậc thang phát hiện Lý Ngư, tiến lên cười nói:

- Tiểu tử, ta nói ngươi lại là giả rồi?

Hắn bĩu môi, bất đắc dĩ nói:

- Ở Thần Tiêu Cung, ngươi để ý như vậy làm gì, còn có người có thể tới đây giết ngươi à?

Sau khi nói xong, thân hình hắn vừa quay đi, tới phòng đan, quả nhiên Lý Ngư đang đả tọa ở bồ đoàn.

- Ê! Ta nói với ngươi, hai người đó...

Lâm Linh Tố vừa nói một nửa, cảm giác có chút không đúng, tiến lên nhìn một cái, quả nhiên lại là giả.

Hắn từ bên hông Lý Ngư giả lấy ra Phong Nguyệt Bảo Giám, lớn tiếng nói vào mặt trước:

- Ra đây!

Sau một trận bạch quang, Lý Ngư xuất hiện, lắc lư người, bất mãn nói:

- Ngươi có việc thì cứ nói với phân thân của ta là được, có phải không nghe được đâu, vì sao cứ phải tìm bằng được bản thân ta?

- Chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên là phải nói với ngươi rồi, với một mẩu gỗ thì có gì mà nói? Tiểu tử ngươi có phải phân thân tới nghiện rồi không, khắp nơi đều là phân thân của ngươi.

Lý Ngư cười nói:

- Ta phát hiện, Thanh Mộc Quyết này, mới là cái dùng tốt nhất của Thái Bình Thanh Lĩnh Thư.

- Thái Bình Kinh, mỗi một quyển đều có chỗ độc đáo của mình, nhưng vẫn phải xem người sử dụng phát huy thế nào. Nó khác với công pháp bình thường, không có chiêu thức cố định, Thái Bình Kinh sẽ chỉ dẫn dắt ngươi lĩnh ngộ lực lượng tự nhiên, lĩnh ngộ thiên địa ngũ hành, về phần sử dụng thế nào thì phải xem chính bản thân ngươi.

Ngươi có thể dùng Thanh Mộc Quyết một cách đáng khinh như vậy, Ngũ Hành Phương Thuật ở trên tay ngươi, đều thành kỹ năng giữ mạng, cũng coi như là chưa từng có ai.

- Cung chủ quá khen.

Lý Ngư giống như không hề nghe ra vẻ trào phúng trong lời nói của Lâm Linh Tố, cười dài trả lời.

Lâm Linh Tố lười chẳng muốn tức giận với hắn, chuyển đề tài, cười bảo:

- Lỗ Trí Thâm và Dương Chí tới rồi.

Lý Ngư cũng kích động trở nên kích động,

- Tốt.

Nếu cộng thêm Hỗn Giang Long Lý Tuấn, thống lĩnh bộ quân, thống lĩnh mã quân, thống lĩnh thuỷ quân của Lương Sơn, rất nhanh sẽ đều tập hợp ở Chính Kinh Môn của mình.

- Đại Tướng Quốc Tự đã không dễ lật đổ, nó không phải nội tình to lớn, tín đồ đông đúc ư, chúng ta ở ngay đối diện nó xây Tướng Quốc Tự mới!

Lâm Linh Tố túm cánh tay hắn, nói:

- Ta vẫn cảm thấy, một chiêu trùng kiến Tướng Quốc Tự này rốt cuộc có hữu dụng không?

- Bách tính lục triều, không có mấy giáo đồ cuồng nhiệt, cái gì cũng tin, nhưng chỉ tin một chút. Bọn họ tin phật giáo, cũng tin đạo giáo. Lần này xuất hiện một Tân Tướng Quốc Tự của Phật Đạo, có thể có sức hấp dẫn bằng Đại Tướng Quốc Tự.

Lâm Linh Tố nhìn biểu cảm tự tin của Lý Ngư, cũng có thêm mấy phần yên lòng,

- Được, vậy nghe ngươi, như vậy sau khi xây thành Tân Tướng Quốc Tự rồi thì sao.

- Đốt chùa mới.

Lâm Linh Tố nhướng mày,

- Đốt? Đốt Tướng Quốc Tự mới mà tự chúng ta xây?

- Đúng vậy, đốt sau đó lại xây, rồi lại đốt rồi lại xây, giống như ba người giả. Chúng ta lại truyền ra tin tức, là Đại Tướng Quốc Tự phóng hỏa, loại chuyện thần tiên đánh nhau này là các bách tính thích xem nhất, lan truyền cũng nhanh nhất. Mà chúng ta lại không trực tiếp đứng ra chỉ trích Đại Tướng Quốc Tự, chúng ta phải ra vẻ cái gì cũng biết, nhưng lại không nói. Mà mỗi lần Tướng Quốc Tự mới trùng sinh, đều giống như Phượng Hoàng niết bàn, sẽ chỉ khiến người tin phật vui mừng cổ vũ, từ đó mà từ thương hại đến quy y, chậm rãi nghiêng về phía chúng ta.

- Lúc này tới lượt Thái Kinh ra sân, dẫn dắt hướng gió của sĩ lâm, bút của văn nhân, chính là cho sự việc một cái định luận cuối cùng. Đến lúc đó, cho dù chúng ta mỗi ngày đi trên phố xá sầm uất, hô to là mình phóng hỏa, cũng không có ai tin.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️