Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 105: Phật môn

Chương Trước Chương Tiếp

Bởi vì nguyên nhân của Lâm Linh Tố, trận mưu đồ bí mật mà Lý Ngư tính trước sẽ phải mất một canh giờ, lại mười lăm phút đã xong rồi.

Ra khỏi lương đình, Lâm Linh Tố chọc một cái lên người hắn, nói:

- Mấy câu là có thể nói xong việc, ngươi còn uống trà với hắn làm gì.

Lý Ngư tức giận nhìn hắn một cái, nói:

- Ngươi chọc cái gì, nhỡ lộ hết ra thì sao.

- Một thân giả, ngươi thần khí cái gì? Lộ thì sao.

Lý Ngư vội vàng đặt tay lên môi,

- Xuỵt, nhỏ giọng một chút, đừng để bí mật của ta bại lộ, ta còn hy vọng vào nó để giữ mạng đấy.

Lâm Linh Tố nhìn hắn một cái với vẻ ghét bỏ, hỏi:

- Chân thân của ngươi đâu?

- Không thể phụng cáo.

Lý Ngư thủ khẩu như bình, cho dù là đối với minh hữu kiêm hậu trường đáng tín nhiệm này.

Lâm Linh Tố cũng không tiếp tục truy hỏi, hắn kích động nói:

- Hiện giờ chúng ta đã kết minh với trong triều, không thừa dịp này, cho Đại Tướng Quốc Tự một kích trí mạng thì còn đợi tới khi nào!

Lý Ngư vội vàng ngăn hắn lại, nói:

- Mới thế này sao được, Đại Tướng Quốc Tự có nội tình mấy trăm năm, thậm chí là còn lâu hơn. Muốn đẩy ngã nó, còn là đẩy ngã triệt để, nào có đơn giản như vậy. Cái khác không nói, ngay trong thành Biện Lương này, có bao nhiêu bách tính tín ngưỡng Phật môn?

- Theo ý kiến của ngươi thì phải thế nào?

Lý Ngư xua tay, nói:

- Trên đường cái không phải chỗ nói chuyện, chúng ta trở về rồi tính.

Sau một hồi mưa nhỏ, mây đen ở chân trời tản ra, màn đêm buông xuống, trên đỉnh Nguyên Diệu Sơn hiện ra tinh đấu đầy trời.

Trong bóng lá cây tùng, một con đường mòn từ đá cuội trải thành uốn lượn hướng về phía trước, che giấu phòng đan dưới lá cây vắng lặng không tiếng động.

- Không dám nói cao giọng, sợ kinh động tới thượng nhân. Chính là nói ý cảnh này à.

Lý Ngư thở dài trong lòng.

- Hiện tại chỉ có ngươi biết ta biết, tinh đấu đầy trời có thể thấy, nói được rồi chứ?

Lâm Linh Tố tay áo dài rộng, mũ ngọc dây lưng hoa, khí độ phi phàm, đệ tử của Thần Tiêu Cung đều sùng bái hắn, nhưng gần đây lại có chút vội vàng hấp tấp.

Lý Ngư cười nói:

- Tín đồ Phật môn của Khai Phong thậm chí là Đại Tống, bọn họ là tin phật, chứ không phải tin Đại Tướng Quốc Tự. Cái chúng ta muốn lật đổ là Đại Tướng Quốc Tự. Cho nên phải nghĩ cách trấn an những tín đồ Phật môn này, để bọn họ không đến mức gây sự, vậy chỉ có thể là phân hoá quan hệ của bọn họ và Đại Tướng Quốc Tự.

- Phân hoá thế nào?

- Dựng một chùa lớn khác, do chúng ta nắm giữ, gán cho Đại Tướng Quốc Tự cái mác bại hoại Phật môn.

Lâm Linh Tố vung tay áo, có chút không tình nguyện,

- Ta muốn đạp đổ một cái lại phải dựng lên một cái khác à?

- Phải như vậy mới được, chuyện này không thể gấp, phải tuần tự mà làm. Đã không thể phủ định toàn bộ, vậy chỉ có thể phân hoá bọn họ, khiến bọn họ chậm rãi suy yếu, đợi cho thời cơ tới sẽ giáng cho một kích trí mạng.

Lâm Linh Tố gật đầu, nói:

- Ngươi nói rất có đạo lý, quả nhiên không hổ là ngươi, một bụng âm mưu quỷ kế. Vậy chúng ta phải nâng đỡ ai tới phân hoá Phật môn?

- Lỗ Trí Thâm!

Lý Ngư không hề nghĩ ngợi, thốt ra ngay.

- Lỗ Trí Thâm?

Lông mày Lâm Linh Tố nhướn lên, lại cười nói:

- Ý kiến hay, nhưng người này bướng bỉnh tuần, hiện giờ đang ở Nhị Long Sơn, cùng một người tên là Dương Chí tiêu dao khoái hoạt, hắn sẽ đến sao?

Hắn đã sớm chú ý tới Lỗ Trí Thâm, thằng ôn này là cường giả trong sát tinh, Lâm Linh Tố có chủ ý với hắn không phải ngày một ngày hai. Hắn là thay đổi giữa chừng, xuất gia là vì đánh chết Trấn Quan Tây, không mấy ngày đã khiến chùa miếu khổ không nói nổi, đuổi hắn tới Biện Lương.

Lý Ngư gật đầu, nói:

- Rất đơn giản, hắn ở Đại Tướng Quốc Tự trông vườn rau, thu một đám lưu manh làm đồ đệ, những người này vì báo thù cho hắn, lừa Cao nha nội thì không nói, còn nói hành tung của Lâm Xung với Lỗ Trí Thâm. Chỉ cần bắt được đám đồ đệ lưu manh đó của hắn, phái người đi Nhị Long Sơn nói một tiếng, nếu hắn tới sẽ thả những tên lưu manh này ra, bằng không chính là tử tội. Lỗ Trí Thâm là người trọng nghĩa khí, không thể không trở lại.

Lý Ngư linh cơ khẽ động, tiếp tục nói:

- Trước tiên nói một tiếng với huynh đệ Dương Chí đó của hắn, cứ nói chúng ta có thể giúp hắn thoát tội, đồng thời trọng dụng hắn, bảo hắn đừng làm bẩn uy danh tổ tông. Người này khẳng định sẽ quy phục, lại bảo hắn khuyên Lỗ Trí Thâm, hai sát tinh của Nhị Long Sơn này, bảo đảm sẽ ngoan ngoãn đến Biện Lương.

Chuyện sát tinh này hắn đã chơi chơi tới thạo rồi.

Lâm Linh Tố cười nói:

- Bảo Lỗ Trí Thâm xây chùa ở Biện Lương, chúng ta giúp hắn giành lại căn cơ của Đại Tướng Quốc Tự, quả thực là rất hay.

Nhị Long Sơn, núi non trùng điệp, thế núi cao và dốc.

Ở chỗ cao của đồi núi một thớt ngựa đang đứng, một hán tử cưỡi trên lưng ngựa, hai mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm đại lộ, dưới núi có một bóng người đang chậm rãi biến mất.

Trong lòng hắn kích động vạn phần, trong thành Biện Lương, vị Quốc sư mình sợ nhất, không ngờ lại chủ động viết thư, mời chào mình.

Lúc trước chính là làm hỏng việc hắn nhờ, mới khiến mình dưới cơn kinh sợ, từ bỏ thân thể trong sạch cha mẹ cho, dấn thân vào thảo mãng, thành một thổ phỉ cường đạo.

Trong lòng Dương Chí dâng lên một chút kích động, chắp tay sau lưng, cảm nhận cương phong mãnh liệt của Nhị Long Sơn, thổi cho quần áo hắn bay phất phới, nhưng thân hình của Dương Chí lại không hề động đậy.

- Nhị thủ lĩnh, đại thủ lĩnh bảo ngươi tới đại sảnh, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng.

Hiện tại Dương Chí nghe thấy loại xưng hô này, lại có cảm giác không thoải mái, hắn gật đầu, phóng ngựa chạy tới đại sảnh sơn trại.

Sau khi xuống ngựa, đi vào đại sảnh, Lỗ Trí Thâm ngồi ở thượng thủ, bên cạnh bày một vò rượu, nghả nghiêng dưới đất, trong nội đường mùi rượu phả xộc.

- Ca ca, gọi tiểu đệ tới, là có chuyện gì?

- Dương Chí huynh đệ, ngươi tới vừa hay.

Lỗ Trí Thâm mắng:

- Khi ta ở Đại Tướng Quốc Tự Đông Kinh Biện Lương trông vườn rau, có một đám lưu manh vì trộm thức ăn, cho ta một cái hạ mã uy.

Sau khi Dương Chí ngồi xuống, cười nói:

- Vậy đám lưu manh này thảm rồi.

- Đúng vậy, ta đánh mấy thắng chó đó một trận, sau đó ném vào trong ao phân của vườn rau.

Lỗ Trí Thâm tiếp tục nói:

- Mấy thằng đó cũng coi như là thức thời, ngày hôm sau mua rượu và thức ăn, đến vườn rau gặp ta thuận tiện nhận lỗi. Vươn tay không đánh người tươi cười, hơn nữa mấy thằng ôn này vô cùng cung kính đối với ta, ta nhất thời quật khởi, thu bọn họ dạy cho một chút quyền cước.

- Lần trước vì chuyện của Lâm sư huynh, ta đại náo Dã Trư Lâm, Lâm sư huynh không tính toán, ở trước mặt hai quan sai gọi danh hào của ta, còn không cho ta giết bọn họ. Đông Kinh Biện Lương này ta là không thể ở được nữa, đáng tiếc lại liên lụy tới mấy đồ đệ lưu manh, bị quan phủ giam giữ, muốn dùng bọn họ để bức ta trở về, nói là sẽ bỏ qua chuyện cũ, còn cho ta một xuất thân đứng đắn, không biết là thật hay giả.

Dương Chí vừa nghe vậy liền mừng rỡ, lập tức khuyên nhủ:

- Vậy ca ca còn do dự gì nữa, thực không dám giấu, tiểu đệ cũng nhận được thư của triều đình, bọn họ ở tít tận Biện Lương, không có lý do gì lại đi trêu đùa hai người chúng ta.

Lỗ Trí Thâm cũng dứt khoát, Dương Chí vừa nói xong, hắn xách vại, uống nốt mấy giọt cuối cùng, nói:

- Vậy được rồi, những đồ đệ đó của ta tuy không ra gì, nhưng cũng không thể nhìn chúng bị chém đầu, ta trở về một chuyến, xem trong hồ lô của bọn họ bán thuốc gì!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️