Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 104: Âm mưu

Chương Trước Chương Tiếp

Ngoại ô, trong lương đình, mấy thị nữ đang ngồi chồm hỗm.

Thái Kinh vẫy vẫy tay, bọn họ đứng dậy, khoanh tay cúi người, từ từ rời khỏi, dáng người lã lướt, động tác mềm nhẹ.

Bọn họ treo màn trúc ở xung quanh, quay lưng đứng ở bên ngoài, mỗi người cầm một cái ô thêu hoa.

Trong đình chỉ còn lại ba người, đều không phải là loại người hầu hạ người khác, trên lò khắc long văn ngân hồ phát ra tiếng vang nhỏ lạch tạch, sương trắng từ miệng lò lượn lờ bay lên.

Ngoài màn trúc, hạt mưa từ góc mái và lá trúc nhỏ xuống, truyền đến tiếng mưa rơi tí tách, tia sáng cũng dần dần tối xuống.

Càng lúc càng giống không khí muốn làm âm mưu, trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ.

Thái Kinh nhìn một cái, hai đạo sĩ này thực sự không động thủ, bất đắc dĩ tự mình đi hắt trà tàn, dùng thìa trúc từ trong giấy lấy ra trà mới, đặt lên trên một tờ giấy trắng, phất trà vụn, bỏ vào trong ấm tử sa.

Sau đó cầm lấy ấm bạc, đổ nước sôi. Tuy hắn đã già, nhưng trên tay cực ổn, nước sôi đổ vào tới đúng miệng bình là dừng, trong ba cái chén lá trà lay động nở ra, không tràn ra ngoài.

Người đọc sách chính thống giống như Thái Kinh, dưỡng hạo nhiên chi khí, công phu dưỡng khí của nho gia, đều có chỗ độc đáo riêng.

Tuy không bằng Phật Đạo, không có pháp môn thăng tiên, cũng không có thuật pháp tranh đấu sát thương, nhưng truy nguyên, bản thân chính là học vấn rất cao thâm, một khi học được có thành tựu, nhận thức đối với sự vật không ở cùng một đẳng cấp với người thường, có thể thoải mái điều khiểu ngoại vật.

Lý Ngư cầm lấy nắp ấm tử sa, gạt bọt nhỏ ở miệng ấm, đậy nắp, dùng nước sôi rót vào ấm. Bọt trà thuận theo thân ấm hạ xuống, một cỗ hương trà thấm vào ruột gan lập tức phiêu tán ra. Một lát sau, vết nước ở thân ấm khô cạn.

- Trà ngon!

Lý Ngư hít sâu một ngụm, khen ngợi từ tận đáy lòng.

- Chính Kinh Đạo Trưởng cũng biết trà nghệ à?

Thái Kinh cười hỏi.

- Không biết.

Lý Ngư cười nói:

- Nhưng trà Thái tướng uống, sao có thể không phải cực phẩm.

- Ha ha ha, đạo trưởng quá khiêm nhượng rồi, ta nhìn vẻ mặt của ngươi là biết ngươi biết trà.

Thái Kinh dùng nước sôi rót qua chén trà, lại châm hai chén, đưa một chén cho Lâm Linh Tố.

Hắn đã bao nhiêu năm rồi không tự mình làm việc này, hiện tại đuổi thị nữ đi, cũng có một loại lạc thú ngâm trà uống trà đặc biệt.

Đa mưu túc trí, chữ nào chữ nấy như châu ngọc, bầu không khí âm mưu càng lúc càng nặng, Lý Ngư gật đầu hài lòng, cười tủm tỉm làm ra biểu cảm tiếu lí tàng đao, phối hợp với không khí này.

- Quốc sư, lần này muốn gọi, có gì phân phó?

Thái Kinh hạ tư thái rất thấp, sau khi đẩy trà, cười hỏi.

- Diệt trừ Đại Tướng Quốc Tự.

Lý Ngư thiếu chút nữa thì sặc, vốn muốn từ từ làm ra không khí âm mưu, lại bị một câu của Lâm Linh Tố quét sạch.

Nào có vừa tới đã trực tiếp nêu ý chính như vậy.

Thái Kinh nuốt nước miếng, thần sắc có chút mất tự nhiên, môi rung rung mấy lần, cuối cùng vẫn hỏi:

- Đây là vì sao?

Để không cho Lâm Linh Tố tiếp tục nói, Lý Ngư vội vàng tiếp lời,

- Thái tướng, bệ hạ đang thiếu gì?

- Bệ hạ giàu có tứ hải, long thể khoẻ mạnh, nữ nhân quấn đầu gối, cái gì cũng không thiếu.

- Thiếu tiền! Đại Tống chúng ta có tiền nhất, cũng thiếu tiền nhất. Thái tướng ngươi nói có phải thế không?

Thái Kinh thưởng thức trà trong trong, cũng rất thưởng thức những lời này của Lý Ngư, không biết là khen trà, hay là khen Lý Ngư.

- Diệu.

Lâm Linh Tố nhìn một cái, Lý Ngư am hiểu nói chuyện với những quan viên này hơn mình, liền rất giả vờ câm điếc, không nói câu nào.

- Tuy trà này diệu, nhưng nước pha trà lại phải mua từ Đại Tướng Quốc Tự. Nghe nói linh tuyền duy nhất của Biện Lương bị Tướng Quốc Tự nắm giữ, không ngờ ngoài chi phí hoàng cung ra, những người khác muốn đều phải bỏ tiền mua. Giá nước còn đắt hơn giá trà.

Thái Kinh cười nói:

- Việc này không phải bắt đầu từ Đại Tống, linh tuyền đó cũng không phải như ngươi nói. Đó là ở thời Hán triều, cao tăng trong Đại Tướng Quốc Tự dùng pháp lực vô thượng dùng phật quang rửa sạch nguồn suối, tạo nên linh tuyền. Nói cách khác, linh tuyền đó là đồ của Đại Tướng Quốc Tự người ta.

- Thái tướng, thời đại thay đổi, linh tuyền hòa thượng Hán triều làm ra, có phải ở thổ địa của đô thành Biện Lương Đại Tống không? Đã phải, vậy đó chính là đồ của Đại Tống. Chẳng lẽ giờ này ngày này, trong Đại Tướng Quốc Tự, còn có tăng nhân từng tham dự lần phật quang rửa linh tuyền đó à?

- Hơn nữa, Đại Tướng Quốc Tự từ thời cựu Hán, đã thu gom biết bao tiền tài, đến nay đã tụ tập được tài phú như thế nào, ngươi đã nghĩ tới chưa?

Lý Ngư giống như một tài năng phạm tội mê người, từng bước dẫn dắt Thái Kinh đa mưu túc trí đi tới mục tiêu cuối cùng.

Thái Kinh đúng là bị từng bước dắt đi sao?

Ít nhất Lý Ngư cho rằng không phải, lão tiểu tử này nghe thấy câu đầu tiên của mình, chắc đã tính được mục đích của mình rồi.

Lúc này, Lâm Linh Tố ở bên cạnh có chút không nhịn được, hắn trực tiếp mở miệng nói:

- Thái Kinh, ngươi muốn củng cố tướng vị, đại thần trong triều đều muốn củng cố địa vị, là phải có được sự yêu thích của bệ hạ mới được. Kim thượng thích trường hợp lớn, thích tạo lâm viên, thích dựng lầu cao, thích ban thưởng khắp nơi, thích phô trương, những cái này đều cần tiền. Chờ chúng ta diệt Đại Tướng Quốc Tự rồi, tài phú của bọn họ đủ cho các ngươi giành được sủng ái, đừng do dự, điều này đối với ngươi mà nói là cơ hội tốt ngàn năm một thuở.

Nếu không phải người trước mắt này là Quốc sư, địa vị cao cả, Thái Kinh đã muốn phẩy tay áo bỏ đi rồi.

Tuy những gì hắn nói đều là sự thật, nhưng mình có thể không cần mặt mũi sao?

Lý Ngư và Thái Kinh vốn đang đắm chìm trong bầu không khí bí mật mưu đồ đại sự mà hai người khổ tâm kinh doanh ra đều có chút xấu hổ, mọi người che che giấu giấu, ngươi nói một chút, ta góp một phần, chậm rãi tìm kiếm loại cảm giác ăn ý đó, lại bị Lâm Linh Tố phá đi.

Đã vậy thì dứt khoát nói thẳng ra luôn.

Lý Ngư ho khẽ một tiếng, sờ sờ mũi, nói:

- Trước mắt Thái tướng muốn củng cố ân sủng, giữ được vị trí thừa tướng, chỉ có hai biện pháp. Một là kiên quyết cải cách, từ bỏ tệ đoan của Đại Tống, khôi phục kinh tế. Ta tin Thái tướng có năng lực này, có điều cần mười mấy năm chắc mới được chứ? Các ngươi lại không có mười mấy năm, bệ hạ càng không chờ được, không đợi ngươi thành công đã đi xuống đài rồi, đến lúc đó khẳng định sẽ bị thanh toán.

Biện pháp thứ hai chính là cùng chúng ta lật đổ Đại Tướng Quốc Tự. Làm thịt con lợn béo này, chúng ta cùng ăn mừng. Giết một Đại Tướng Quốc Tự, toàn bộ Đại Tống cũng có thể ăn no, bệ hạ hài lòng, địa vị của Thái tướng vững như Thái Sơn.

Sau khi sự thành, tất cả những gì Đại Tướng Quốc Tự tích góp được, chúng ta không lấy một xu.

Thái Kinh nâng chung trà, một ngụm uống cạn, nói:

- Ta sẽ dẫn dắt bách quan lục bộ, phụ trách lửa cháy đổ thêm dầu, giúp bệ hạ hạ quyết tâm, có điều khi bắt đầu, vẫn phải là các ngươi ra tay trước.

- Có thể.

Lý Ngư rất dứt khoát nói:

- Địa chỉ cũ của Đại Tướng Quốc Tự chúng ta muốn.

Đây đã thành địa chỉ cũ rồi á? Thái Kinh bĩu môi, không nhịn được nói:

- Xem ra đạo trưởng rất tự tin.

Lý Ngư cười nhạt, khoe khoang đại khí, ngón tay chỉ lên trời,

- Trên chúng ta có người.

Mí mắt Thái Kinh nhướn lên, do dự một lát, vẫn không hỏi ra, nhưng thái độ so với vừa rồi thì tốt hơn một chút.

Lý Ngư thuận miệng bốc phét một câu, ở trong lòng hắn, lại tuôn ra vô số cái tên như sấm bên tai, đều là thần tiên trong đạo môn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️