Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 103: Vui mừng

Chương Trước Chương Tiếp

- Long huyết?

Lý Ngư lập tức nghĩ tới Bạch Long trong Chính Kinh Hồ.

Hảo cảm và thân thiết không biết từ đâu mà đến từng khiến Lý Ngư vô cùng kinh ngạc, rõ ràng là lần đầu tiên gặp, sao lại có cảm giác thân thiết được?

Lý Tuấn thấy hắn trầm mặc không nói gì, cũng không bức quá, dẫn theo thủ hạ lẳng lặng nhìn hắn.

- Được, ta đáp ứng ngươi, có điều ngươi cho ta một chút thời gian.

Lý Ngư cười nói.

Trong lòng mình có khúc mắc, phải tới Chính Kinh Hồ, tìm Bạch Long hỏi rõ, muốn làm rõ cảm giác thân thiết đó là từ đâu mà đến. Bằng không chuyện này, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm của mình.

Mà tới Chính Kinh Hồ, trị thương cho Bạch Long, muốn một giọt máu của nàng ta không quá đáng chứ?

Lý Ngư tự thấy không quá đáng.

Lý Tuấn vui mừng quá đỗi, hắn không ngờ, tiểu đạo trước mắt này thực sự có tự tin đó.

Thanh đao đó của hắn rất mơ hồ, năm đó sư phó truyền cho hắn, từng nói chỉ người có đại khí vận mới có thể rút đao ra.

Lúc ấy Lý Tuấn trẻ tuổi lông bông, lập tức muốn rút đao, đáng tiếc mười năm trôi qua, không những bản thân hắn không rút ra được, cũng không gặp được người có thể rút ra.

Buổi sáng ngày đó ở dưới Đại Tướng Quốc Tự, Lý Ngư một phát rút ra ngay, khiến hắn vô cùng vui sướng.

Cho mượn đao vốn là một loại đầu tư mạo hiểm, nếu đầu tư thất bại, mất không một thanh bảo đao, mà một khi thành công, sẽ có được tiền lời không tồi.

Ví dụ như nói, hắn muốn một giọt long huyết.

- Ta đang khai tông lập phái, nếu ngươi không vội, không bằng ở lại nơi này, kiên nhẫn chờ.

Lý Ngư cười bảo.

Hiện tại hắn muốn tập trung các loại nhân tài đến bên cạnh mình, bởi vì trận đánh tiếp theo, hắn phải toàn lực ứng phó, giúp Lâm Linh Tố, lật đổ Đại Tướng Quốc Tự.

Chỉ có như vậy, mới có thể lấy được Duệ Kim Quyết. Khi vừa tu Hậu Thổ Quyết, Lý Ngư chưa từng cấp bách như vậy, theo Thanh Mộc và Ly Thủy tới tay, hắn ngược lại càng sốt ruột hơn.

Lý Tuấn cúi đầu suy nghĩ một lúc, hắn cũng không trưng cầu ý kiến của huynh đệ phía sau mình, Lý Ngư thầm gật đầu, xem ra hắn rất có uy tín trong đám người này.

- Được rồi, một đám người giang hồ nghèo túng, được Lý Ngư huynh đệ thu lưu, huynh đệ chúng ta vô cùng cảm kích.

- Thời Thiên, dẫn bọn họ đến ngoại viện, tìm mấy sương phòng tốt nhất.

Thời Thiên cười nói:

- Vâng, sư phó cứ yên tâm.

Sau khi Lý Tuấn ôm quyền, mỉm cười với Lý Ngư, sau đó xoay người bước đi.

Hắn và huynh đệ của hắn, nhìn qua đều là hán tử trầm mặc ít lời, không biết vì sao, Lý Ngư luôn cảm thấy trong lúc bọn họ đi lại luôn mang theo một cỗ vội vàng.

Bọn họ sốt ruột vì chuyện gì?

Đột nhiên, Lý Ngư chú ý thấy trên cổ Lý Tuấn, chỗ lộ ra có có một đồ án quen thuộc.

Giống như là một bò cạp, hoặc như là một con rết, tướng mạo xấu xí.

- Chậm đã.

Lý Ngư vươn tay ra gọi hắn lại, Lý Tuấn quay đầu, hỏi:

- Lý Ngư huynh đệ?

Lý Ngư chậm rãi tiến lên, nhìn cổ hắn, Lý Tuấn cũng cảm thấy ánh mắt của hắn, cười khổ một tiếng:

- Huynh đệ quả nhiên tinh mắt, huynh đệ chúng ta toàn là người bị nguyền rủa. Từ nhỏ đã bị thứ này tra tấn, ta lao lực tâm lực, tìm thấy một phương pháp giải trừ, hiện giờ vật khác đều lấy được rồi, chỉ thiếu một giọt long huyết.

Lý Ngư giơ tay lên, cởi vải quấn bên trên, lộ ra mu bàn tay.

Sau khi Lý Tuấn nhìn thấy, hai mắt nghiêm lại, giật mình nói:

- Huynh đệ, ngươi cũng bị à.

Lý Ngư cười khổ một tiếng, làm động tác buông tay với hắn,

- Cùng là người thiên nhai lưu lạc, gặp nhau hà tất phải từng quen biết.

- Ha ha ha.

Lý Tuấn ngửa đầu cười, nói:

- Huynh đệ không cần hối hận, chỉ là nguyền rủa mà thôi, chúng ta sớm muộn gì cũng giải được nó. Lần này nếu đan phương không có hiệu quả, ta chuẩn bị tới Nam Cương một chuyến.

Nam Cương, cái này tên thần kỳ này Lý Ngư đã nghe thấy vô số lần.

Bất kể là Tả Từ hay là Lâm Linh Tố, những người đạo hạnh cao thâm này dường như đều từng tới đó du lịch. Có thể hấp dẫn những người này tới, tự nhiên có chỗ độc đáo của nó, Lý Ngư cũng cười nói:

- Huynh đệ khí phách lắm, nếu có cơ hội, ta cũng muốn đi cùng các ngươi.

Nhìn đại hán trước mắt, Lý Ngư đột nhiên nhớ tới một chuyện, Lương Sơn cũng có một Lý Tuấn.

Chờ bọn họ đi rồi, Lý Ngư vội vàng từ trong lòng lấy ra sổ nhỏ, quả nhiên bên trên trừ Thời Thiên và Hoàng Tín, lại mấy điểm đỏ.

Trong đó sáng nhất chắc chính là Lý Tuấn, Hỗn Giang Long Lý Tuấn, hiện giờ tên này quá thường thấy, lúc trước mình không ngờ nhất thời không nghĩ tới.

Trong mấy tiểu đệ bên cạnh hắn, chắc có Xuất Động Giao Đồng Uy, Phiên Giang Thận Đồng Mãnh, bọn họ chính là xuất thân buôn lậu muối tư, là hạng vong mệnh vô cùng tàn nhẫn thời đại này.

Xếp hạng của Lý Tuấn không thấp, ở trong sát tinh là hàng chữ thiên, là đệ nhất nhân trong thuỷ quân hàng thật giá thật. Sau khi đánh xong Phương Tịch, trá bệnh quy ẩn, dẫn theo các tiểu đệ trước kia tới hải ngoại, trở thành Xiêm La Quốc Chủ.

Lý Ngư mỉm cười,

- Hỗn Giang Long tới rồi thì không cần đi nữa.

Hắn trở lại tiểu lâu, nhìn mu bàn tay của mình, trong lòng thầm nghĩ, chiêu số của đám người Lý Tuấn rất hoang dã, hàng năm vong mệnh giang hồ, gặp phải cái thứ nguyền rủa này cũng không khó lý giải.

Đan phương mà bọn họ nói có thể giải trừ nguyền rủ, không biết có linh hay không.

Ơ?

Đan phương?

Vậy vì sao ta không hỏi nê nhân Tả Từ cho nhỉ?

Oa! Lý Ngư đột nhiên tỉnh ngộ, lấy ra tiểu nê nhân, vội vã đi tới ngoại viện.

Bọn Lý Tuấn đang thu dọn phòng, nhìn thấy hắn tiến vào, nghi hoặc hỏi:

- Lý Ngư huynh đệ, chẳng lẽ còn có chuyện khác à?

Lý Ngư đặt tiểu nê nhân ở trên bàn đá trong sân, cười nói:

- Đây là bảo vật một vị cao nhân đã đắc đạo thăng tiên tặng ta, rất quen thuộc với đan phương. Phương thuốc của ngươi đã không biết thật giả, sao không hỏi hắn, hỏi cái là biết thôi!

- Không ngờ còn có bảo vật như vậy?

Nhìn ra được Lý Tuấn cũng rất kích động, các tiểu đệ của hắn lại lập tức ghé tới.

Nê nhân này bấm tay cho có lệ, nhìn qua giống như hài tử bảy tám tuổi đang chơi đùa, Lý Tuấn nửa tin nửa ngờ nói lại phương thuốc.

Lý Ngư cầm lấy nê nhân, đặt tới chỗ sau lưng hắn, hỏi:

- Phương thuốc này có hữu dụng không?

- Có.

Người trong viện bộc phát ra một trận kinh hô, trên mặt cũng có vẻ vui mừng, nhất là Lý Tuấn.

Lý Ngư cũng trở nên kích động, thở hắt ra một hơi, hỏi:

- Có thể giải cái này của ta không?

- Không thể.

- Mẹ kiếp.

Lý Ngư thật sự không nhịn được nữa, mắng to một tiếng,

- Vì sao! Chẳng lẽ không giống nhau à?

- Đúng.

Thanh âm không mang theo tình cảm của nê nhân truyền đến, khiến Lý Ngư triệt để không tức được nữa.

Nữ chủ nhân của cổ mộ đó không biết có cừu hận bao lớn, không ngờ lại làm ra nguyền rủa khó giải như vậy.

Lý Tuấn suy bụng ta ra bụng người, rất hiểu Lý Ngư, hắn và các huynh đệ, bị thứ này tra tấn cho người không ra người quỷ không ra quỷ, hiện giờ mới xem như đã nhìn thấy một chút hy vọng.

Đương nhiên, đây còn là cần Lý Ngư thành công lấy được long huyết đã. Máu Chân Long, muốn có được là nói dễ hơn làm.

Hắn thu hồi vẻ vui mừng, vỗ vai Lý Ngư, nói:

- Huynh đệ, đừng có gấp, ngươi còn trẻ, rồi sẽ có biện pháp thôi.

Bản thân Lý Tuấn còn khống chế cảm xúc một chút, các tiểu đệ phía sau hắn đều đã hưng phấn tới khó nén được thần sắc kích động.

Khoái hoạt đều là của người khác.

Lý Ngư yên lặng thu hồi nê nhân, vốn tưởng rằng có thể thơm lây, không ngờ lại không được vui mừng một hồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️