Tăng nhân áo trắng sắp sửa xuất thủ, Lâm Linh Tố mắng thì mắng, toàn thân vẫn căng thẳng, vẫn rất cảnh giác.
Những người khác của hai bên đều dừng lại, nhìn bọn họ, sự quyết đấu của hai người này chính là quyết chiến.
Lúc này, chính là lúc chỉ mành treo chuông.
Từ trên một gốc cổ thụ, một người nhảy xuống, mặc áo xanh, thắt lưng buộc dải tơ, đeo hộp kiếm, mặt đầy râu, tiêu sái anh tuấn không nói nên lời.
Hắn nhìn tăng nhân, nhíu mày hỏi:
- Ngươi có biết xấu hổ không?
Tăng nhân áo trắng biến sắc, nói:
- Không ngờ cũng lôi cả ngươi ra.
Đạo sĩ râu dài không để ý đến hắn, chỉ hỏi lại:
- Ngươi có biết xấu hổ không?
- Ngươi muốn nhúng tay vào ân oán của Thần Tiêu Cung và Đại Tướng Quốc Tự à?
Tăng nhân áo trắng không dám cãi lại, lạnh giọng hỏi.
- Lữ Đồng Tân, ngươi chớ có khinh người quá đáng.
Đạo sĩ vẫn không để ý đến hắn, hỏi lần thứ ba:
- Ngươi có biết xấu hổ không?
Người của hai bên đều chấn động, người này không ngờ là Thuần Dương Tổ Sư Lữ Đồng Tân.
Lữ Đồng Tân chính là tổ sư phái đan đỉnh của đạo môn, cũng là Kiếm Tổ Kiếm Tiên, được xưng là là đứng đầu kiếm tiên trong thiên hạ.
Tăng nhân áo trắng lùi ra sau một bước, nói:
- Thuần Dương Tổ Sư đã cũng ra rồi, bần tăng thề tuyệt không tham dự vào việc này nữa. Hy vọng ngươi cũng có thể hết lòng tuân thủ ước định năm đó, đừng hủy tín bỏ nghĩa, dẫn tới tranh chấp.
Lữ Đồng Tân cười ha ha, nói:
- Thì ra ngươi đúng là không biết xấu hổ, tự mình động thủ trước, bị ta bắt tại trận, còn muốn trả đũa.
Tăng nhân áo trắng vẫn muốn tranh cãi vài câu, Lữ Đồng Tân quắc mắt nhìn trừng trừng, quát:
- Cút!
Ngón tay tăng nhân áo trắng đã bấm tới tái xanh, cố nhịn không dám tranh luận, loại khí thế bễ nghễ tất cả khi mới ra sân của hắn đã không còn sót lại chút gì.
Đối mặt với Lữ Đồng Tân, dù là địa vị của hắn tôn sùng, cũng không dám có một câu lỗ mãng.
Không khéo thằng ôn này thực sự bổ xuống một kiếm chém chết mình, cũng chưa chắc đã bị gì, dẫu sao hậu trường của hắn cũng không nhỏ.
Tăng nhân áo trắng trước khi đi đánh mắt ra hiệu, người bịt mặt còn lại mang theo thi thể trên mặt đất, toàn bộ đào tẩu.
Lâm Linh Tố vừa định tiến lên, Lữ Đồng Tân lưu lại vài tiếng cười, đã biến mất không thấy đâu.
- Đáng tiếc nhìn thấy Thuần Dương Tổ Sư, không ngờ ngay cả một câu cũng không nói được.
Đạo sĩ chung quanh đều rất đồng ý, bọn họ đi đến chỗ vừa rồi Trí Chân đứng, ở đây có một pháp trận.
Lâm Linh Tố vươn tay ra vung lên, phá đi pháp trận, lạnh lùng nói:
- Lần này chúng ta bỏ qua, Lý Ngư sẽ bị chấn vỡ nội tạng mà chết. Đến lúc đó, chắc sẽ thành trò cười không biết tự lượng sức mình, lừa bệ hạ, kiệt lực mà chết.
- Dụng tâm đúng là ác độc thật.
Lâm Linh Tố lòng đầy vui mừng, hắn biết, thật sự tranh đấu đến mức nhất định, cao nhân sau lưng đạo môn sẽ không ngồi nhìn đám lừa ngốc đó vô pháp vô thiên.
Hòa thượng ngoại lai biết đọc kinh?
Vậy cũng phải nhìn xem là đọc ở đâu, đọc kinh gì.
Lục triều sẽ không xuất hiện một Phật Quốc, nhất là ở Đại Tống!
- Đi, trở về xem tiểu tử đó thế nào rồi.
Lâm Linh Tố nói với Diên Khánh quan chủ.
Người sau râu tóc bạc trắng, trên cánh tay trái có vết thương, đang vận công chữa thương, nghe vậy liền nói:
- Đến một bước này, bần đạo đã hết bổn phận, Nguyên Diệu đạo hữu, ta muốn đi trước một bước.
- Tạm biệt, không tiễn.
Tuy Lâm Linh Tố bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể nói vậy.
Những người này chính là quá lười nhác, xuất lực thì được, nhưng căn bản không muốn xuất toàn lực, chỉ sợ ảnh hưởng đến sự tu luyện của bọn họ.
Khổ tu bực này có tác dụng chó gì? Chưa từng thấy có khổ tu thành tiên.
Cấn Nhạc Thọ Sơn, thành công xây thành!
Triệu Cát vì thế đặc biệt cho phép, thành Biện Lương chúc mừng ba ngày, tất cả nha thự lưu lại nhân sĩ thường trực, còn lại thì nghỉ ngơi.
Mà lúc này Lý Ngư được đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, nổi bật nhất thời vô lưỡng, đã được càng lúc càng nhiều người biết đến.
Danh khắp thiên hạ, chẳng qua cũng thế mà thôi.
Càng thú vị là, tin tức hắn sắp khai tông lập phái ở Biện Lương cũng theo tin vui cùng truyền ra.
Không biết bao nhiêu người đều muốn tới Chính Kinh Môn vừa thành lập, nhưng đã được định trước là tông môn huy hoàng này.
Tuy tên này có chút dở ông dở thằng, nhưng vẫn có rất nhiều người, vót nhọn đầu chuẩn bị chui vào. Lý Ngư lề mề không công bố điều kiện nhận người, cũng khiến nhiều người hơn, trong lòng mang theo một chút hy vọng.
Ngay cả người tôn quý như Mộ Dung quý phi, cũng muốn vào Thần Tiêu Cung tu đạo, đủ biết sự dụ hoặc của tu đạo đối với phàm nhân là bao lớn.
Hồng nhân mới của Đại Tống Lý Ngư, lúc này đang ở ngõ Lộc Nhi, trở lại tiểu lâu quen thuộc của mình.
Để an toàn, hắn để Phan Kim Liên lại ở Thần Tiêu Cung, cùng Triệu Phúc Kim tu luyện.
Từ sau khi được cứu, Phan Kim Liên vốn chưa từng rời khỏi Lý Ngư, cho nên nàng ta lập tức không cao hứng, cái miệng nhỏ nhắn cong tới có thể treo bình dầu.
Đáng tiếc lần này Lý Ngư không chiều nàng ta, xoa búi tóc nàng ta, nói:
- Tu luyện cho tốt, bằng không trở về sẽ đánh lòng bàn tay ngươi.
Câu này của hắn có lực sát thương rất lớn, bởi vì hắn không chỉ là nói mà thôi, thường ngày hắn ôn nhu bao nhiêu khi truyền đạo lại nghiêm khắc bấy nhiêu, điểm này Phan Kim Liên đã được thể hội nhiều rồi.
Ngõ Lộc Nhi cũng không phải chỉ có Lý Ngư, Thời Thiên và Hoàng Tín cũng có mặt, hai người này mới gặp mà như đã quen từ lâu, ý hợp tâm đầu, tuy bình sinh kinh lịch khác nhau, nhưng rất nhanh liền tương giao tâm đầu ý hợp, giao hảo với nhau.
Bọn họ không ngờ, Lý Ngư vừa về Biện Lương, chưa gặp bọn họ đã nổi bật như vậy.
Nhất là Thời Thiên, vui tới đi quanh bên cạnh bên cạnh, hỏi đông hỏi tây.
Sau khi Lý Ngư đi ra, đầu tiên là bế quan cả ngày, tiêu hóa hấp thu những gì vừa đạt được.
Lần này tuy mệt tới tay chân chuột rút, nhưng lại khiến giúp sự lĩnh ngộ của hắn đối với ngũ hành chi đạo trở nên sâu sắc hơn. Nhất là thổ, mộc và thủy.
Trong vườn rau quen thuộc, đã chỉ còn lại lá tàn khô vàng, Lý Ngư ngơ ngác nhìn lồng gà lúc trước nhốt Bạch Mao, có chút tinh thần không vui.
Đẩy cửa đi vào, ở trên xà nhà, quả nhiên phát hiện một con hạc giấy, giống hệt với con khi mình và Đại Kiều cáo biệt.
Không biết Bạch Mao và Đại Kiều thế nào rồi.
Lý Ngư thở dài, đột nhiên Thời Thiên chạy vào, dừng lại ở cửa,
- Sư phó, có người tới tìm.
- Ai thế?
- Nói là chủ nợ của ngài.
Lý Ngư gãi gãi đầu, đột nhiên sắc mặt mừng rỡ,
- Chủ nợ?
Đại Kiều từng trêu mình, nói mình nợ nàng ta hai vạn quan chơi gái, lúc trước lý do tới cửa, cũng nói nàng ta là chủ nợ của mình.
Lý Ngư cười cười ra đón, nhưng đứng ở cửa lại không phải là dáng người đẫy đà quen thuộc của Đại Kiều, cũng không phải mùi cơ thể quen thuộc của Đại Kiều.
- Lý Ngư huynh đệ, đã lâu không gặp, chúc mừng ngươi đã danh khắp thiên hạ.
- Lý Tuấn!
Người đến không ngờ là Lý Tuấn lúc trước cho mượn đao, hắn từng nói, thanh đao này không lấy một xu, nhưng khi mình danh khắp thiên hạ, phải làm cho hắn một chuyện.
Lý Ngư rất thích cây bảo đao đó, Kim linh chi lực mà hắn từng thấy, chưa bao giờ thuần túy như vậy.
- Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?
Lý Ngư không tính quỵt nợ, nhưng hắn không xác định được mình có thể hoàn thành hay không.
Lần này Lý Tuấn không phải đến một mình, sau lưng hắn còn dẫn theo mấy huynh đệ, đều là đại hán dáng người khôi vĩ.
Lý Tuấn cười cười, nói:
- Ta muốn một giọt long huyết.