Trong nháy mắt, đã là một ngày cuối cùng, người vây xem đột nhiên phát hiện bên ngoài lâm viên đã hoàn thành đại khái.
Chỉ còn lại bỏ thêm vào hoa cỏ, cái này giống như một đoạn kinh lịch kỳ diệu, bất kể là Hoàng đế bách quan, hay là bách tính bình thường, đều cảm thấy như có sở ngộ.
Ngũ hành chi lực, khác với thuật pháp khác, cái gọi là đạo pháp tự nhiên, chính là thừa ngũ hành, thuận thiên địa tự nhiên.
Đương nhiên, nhận được lợi ích nhiều nhất hay là các tu sĩ ở trong đám người hoặc là thông qua pháp bảo chăm chú nhìn nơi này.
Bọn họ nhìn thấy một loại thuật pháp hoàn toàn khác với những gì bọn họ tu luyện, tuy cũng là tu hành, lại thân thiết với tự nhiên như vậy, không phải nghịch thiên mà làm.
Người bên ngoài xem náo nhiệt, Lý Ngư đã sớm quên cả thời gian.
Đợi cho tới khi hắn sức cùng lực kiệt, kỳ thật vẫn là ban đêm, nhưng không đợi được cảnh đạo môn xuất thủ như trong tưởng tượng.
Không phải Lâm Linh Tố không giúp hắn, mà là loại phương thuật Ngũ hành chi lực này đã rất lâu rồi không có ai luyện.
Trước mắt có thể giúp hắn, chỉ có Phan Kim Liên và Triệu Phúc Kim, hai cục cưng không có kinh nghiệm này chắc toàn lực hỗ trợ, chỉ sợ không đủ góp thêm một viên gạch.
Lý Ngư cảm thấy rất rõ, Ngũ hành chi lực mà mình có thể điều khiển, đã khô kiệt rồi.
Từng tòa ban công đình vũ, núi giả hồ giả, hành lang trường vũ, khiến ngón tay của hắn bắt đầu run rẩy.
Lý Ngư không muốn từ bỏ, hiện tại đã không chỉ là bởi vì Hoàng đế và lâm viên Cấn Nhạc rắm chó của hắn, quan trọng hơn là, Lý Ngư thật sự rất muốn hoàn thành lần khiêu chiến này.
Hắn có một loại dự cảm, nếu có thể thuận lợi hoàn thành, ích lợi đối với bản thân sẽ là lớn chưa từng có.
Nếu muốn làm sạch một hồ nước, biện pháp tốt nhất chính là hút cạn nước hồ, trước mắt chính là loại tình huống này.
Nhưng động lực bơm nước đã thiếu hụt nghiêm trọng, Lý Ngư lúc này ăn tiên đan, quả nhân sâm, có lẽ có thể tiếp tục kiên trì.
Đột nhiên, bên tai hắn truyền đến thanh âm quen thuộc của Lâm Linh Tố.
- Lý Ngư, vào Phong Nguyệt Bảo Giám.
Vào Phong Nguyệt Bảo Giám?
Lý Ngư đột nhiên tỉnh ngộ, đáng chết, sao mình lại quên mất việc này, quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay.
Ngón tay hắn bấm một pháp quyết, xung quanh thân thể, lục quang lóe lên.
Một đạo bạch quang xuất hiện, tất cả mọi người lắc lư, trong một lát, bạch quang tản đi, chân thân của Lý Ngư đã tiến vào Phong Nguyệt Bảo Giám.
Lưu lại một mộc nhân làm người giả, từ bề ngoài không nhìn ra bất kỳ khác biệt gì, cũng vẫn đang không ngừng kết ấn.
Trong Phong Nguyệt Bảo Giám, vẫn là một bờ suối hơi nước tràn ngập, đá giống như bạch ngọc vây thành một cái bể, bên trong hơi nước mờ mịt, rõ ràng chính là suối nước nóng.
Trong suối, Cảnh Huyễn tiên tử chưa cởi quần áo, nghi hoặc nhìn hắn,
- Vì sao ngươi lại yếu ớt như vậy?
Lý Ngư ngồi dưới đất, cười nói:
- Bị vét sạch rồi.
- Bị ai vét sạch?
- Tự ta.
Sắc mặt Cảnh Huyễn tiên tử đỏ lên, gắt:
- Vậy vì sao ngươi không đến? Chẳng lẽ thân bồ liễu của tiện thiếp lại không bằng tay ngươi sao.
Lý Ngư ngây ra một thoáng, mắng:
- Phì, nghĩ loạn thất bát tao gì thế, hiểu lầm rồi. Ta ở bên ngoài thi pháp, đã kiệt lực, sắp đến mức dầu hết đèn tắt rồi, mau giúp ta khôi phục linh lực đi.
Cảnh Huyễn che miệng cười nói,
- Thì ra là thế, vậy ngươi còn chờ gì nữa, đến đây.
- Không được, tự ngươi tới, tự làm đi.
Chỉ là ba chữ tự làm đi, đương nhiên không làm khó được Cảnh Huyễn.
Hoặc là nói, nàng ta chính là vì thế mà sinh, ngươi có thể coi nàng ta là một đoàn sương khói, cũng có thể coi nàng ta là một tinh quái.
Mỗi người ở trong Phong Nguyệt Bảo Giám, Cảnh Huyễn tiên tử huyễn hóa ra, lại không giống nhau, nàng ta là căn cứ vào tất cả sở thích của ngươi để biến ảo thành một cách chính xác.
Nếu nói Phong Nguyệt Bảo Giám là một võng du, Cảnh Huyễn giống như là một nhân vật, đợi đổi chủ nhân, Cảnh Huyễn cũng tiêu tán, sau đó lại bị một Cảnh Huyễn tiên tử khác chiếm cứ.
Đương nhiên, thứ bên trong là không thay đổi.
Thanh Mộc Quyết không hổ là thuật không ngừng sinh sôi, không tới một lát, Lý Ngư đã có thể nhúc nhích.
Hắn có một chút tinh lực, khẳng định sẽ không thành thật, hô hấp dồn dập.
Cảnh Huyễn kích thích trên dưới, giống như cưỡi ngựa, để mặc hắn hoang đường.
Lúc này ở bờ ao, một người lén lút nhìn về phía bên này, nàng ta không hề ngượng ngùng, một đôi mắt to tràn ngập tò mò.
Theo hai người đó vặn vẹo, trong Phong Nguyệt Bảo Giám, tỏa ra Mộc linh chi khí nồng đậm.
Những Mộc linh chi lực này, khiến Tần Khả Khanh là tình hoa thành tinh mặt đầy vui mừng, nàng ta mím môi, hớp một hơi, liền giật nảy mình, trong chớp mắt mặt đỏ lên, cực kỳ mê người.
- Thoải mái quá.
Sau mấy hơi, trên mặt Tần Khả Khanh đã là một mảng đỏ hồng, trong mắt ngập nước, chậm rãi bước về phía hai người.
Lý Ngư đột nhiên cảm thấy, một cỗ khí tức ngọt như đun mật, khiến người ta ngất ngây, hắn ngẩng đầu nhìn một cái, giật nảy mình, thấy Tần Khả đang Khanh đứng bên cạnh, tò mò nhìn mình và Cảnh Huyễn.
Nàng ta tham lam liếm môi, ra sức hít Mộc linh chi khí mà hai người tỏa ra.
Cảnh Huyễn cười khanh khách, đột nhiên vung tay lên, hai sợi dây leo cuốn lấy tay chân Tần Khả Khanh, giơ lên trong không trung.
- Cô gái nhỏ này ăn vụng tới nghiện rồi, ngươi tới giúp nàng một chút.
Lý Ngư sờ sờ đầu, nói:
- Thế có được không?
Cảnh Huyễn trợn mắt, mắng:
- Lợi người lợi mình, có gì mà không được.
- Vậy được rồi.
- Còn không mau cám ơn công tử.
Tần Khả Khanh không có quan niệm phàm nhân, cũng không biết việc này không nên làm, nàng ta chỉ biết Mộc linh chi khí như vậy là rất có lợi với nàng ta.
Bản năng thân thể khiến nàng ta vô cùng khát vọng, đôi mắt xinh đẹp hưng phấn lấp lánh, vội vàng nói:
- Cám ơn Lý Ngư công tử.
- Ờ không cần khách khí, việc nhỏ thôi.
Theo Lý Ngư trong Phong Nguyệt Bảo Giám dần dần khôi phục, thế thân thi pháp ở bên ngoài lại nhanh hơn, trong nhất thời muôn hồng nghìn tía tỏa khắp nơi.
Hiện giờ đã là đầu mùa đông, các bách tính rất lâu rồi không thấy hoa nở nhiều như vậy, nhao nhao kinh hô.
Triệu Cát đã kích động tới sai người mang tới văn chương, muốn đích thân vẽ một bộ tranh cho thịnh sự này.
Càng đừng nói tới những văn nhân mặc khách đó, thậm chí có người kích động tới gào khóc.
Cảnh trăm hoa đua nở cuối cùng này cũng đẩy không khí của đám người xem lễ lên tới đỉnh điểm.
Mọi người tận tình cuồng hoan, sau giờ ngọ đầu mùa đông, đắm chìm trong biển hoa đầy trời, mùi thơm nức mũi, lục ý dạt dào, nếu đây là mộng, vậy đó là mộng cảnh kỳ diệu cỡ nào.
Không ai biết, ở ngoại vi ngoại ô, đang có một đám người, thủ vệ cảnh mộng thành thị này.
Lâm Linh Tố nhìn các đạo sĩ chung quanh, hơn phân nửa đã bị thương, trên mặt đất cũng có rất nhiều tử thi mặc đạo bào, bản thân hắn thì nguyên vẹn không tổn hao gì.
Đối diện cũng không tốt hơn là bao, trên mặt đất có mấy chục cỗ thi thể, rất nhiều người bị đánh cho hoàn toàn biến hình.
- Trở về nói với Trí Chân, ở Biện Lương, ta đánh hắn thì được, nhưng hắn đánh ta lại không được.
- Nghiệp chướng, ngươi đừng vội càn rỡ!
Lâm Linh Tố vươn tay ra phất một cái, một cơn gió thổi qua, mắt thấy muốn thổi người bịt mặt đi.
Người bịt mặt kinh hãi, sự lợi hại của gió này hắn đã kiến thức qua rồi, đụng phải là chết, vừa rồi đã có rất nhiều đồng bạn, chết trong gió này.
Hắn vội vàng nghiêng người tránh né, nhưng cỗ gió này giống như có mắt, đuổi theo hắn không tha.
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, phía sau người bịt mặt đột nhiên xuất hiện một tăng nhân áo trắng, hắn đè bả vai người bịt mặt, vươn tay ra điểm một cái, tóm lấy cương phong.
Lâm Linh Tố như lâm đại địch, nhìn chằm chằm tăng nhân này.
- Ngươi chỉ là một khí đồ của Phật môn, không ngờ lại gây ra nhiều rắc rối như vậy, hôm nay, chính là tử kỳ của ngươi.
Tăng nhân áo trắng hướng tới Lâm Linh Tố, cao giọng nói.
Hắn nói rõ từng chữ, tiếng như hồng chung, khiến người ta bất giác sẽ tin phục quy y. Chủ trì Đại Tướng Quốc Tự Trí Chân, ở trước mặt hắn cúi đầu nghe theo.
Lâm Linh Tố không chịu ảnh hưởng, hắn xì một tiếng, chỉ nói ba chữ:
- Ngươi đánh rắm!