Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 100: Hiểu lòng

Chương Trước Chương Tiếp

Bên Lý Ngư vừa gia tốc, hiệu quả thị giác khiến người bên ngoài trực tiếp sôi trào.

Quá trình vốn chậm rãi, biến thành vô cùng nhanh chóng, trường hợp cũng càng thần kỳ hơn.

Cấn Nhạc dùng bát quái làm sơ hình, dùng chín chín tám mươi mốt loại trận pháp, tổ hợp mà thành. Khiến thủy mộc chi linh, phối hợp với nhau, mà muốn không sai sót, hoàn thành lâm viên tinh xảo này, khi thao tác cần niệm lực và kỹ xảo lớn tới kinh người.

Lý Ngư chậm rãi đắm chìm trong đó, cả người mồ hôi như mưa, nhưng hắn không biết gì, không hề bị ngoại vật ảnh hưởng.

Đây cũng là một lần khảo nghiệm to lớn đối với một lần, trụ cột có vững chắc hay không, sẽ trực tiếp quyết định hắn có thể hoàn thành hay không.

Nếu thật sự có thể hoàn thành, đối với hắn mà nói, cũng có lợi ích to lớn.

Khi người ta ép ra cực hạn tiềm lực của mình, thường thường sẽ có được tiến bộ.

Nếu có người đủ cẩn thận, sẽ phát hiện, Lý Ngư ngồi trên bồ đoàn mồ hôi như mưa, ngón tay không ngừng biến hóa các loại quyết ấn, khóe miệng không ngờ còn thỉnh thoảng lộ ra một nụ cười.

Loại mỉm cười này giống như ngươi đang hao hết tâm lực, giải ra một đạo đề, loại vui sướng này là phát ra từ nội tâm.

Lâm Linh Tố từ Thần Tiêu Cung trở về, dẫn đến tám đệ tử, thần sắc hắn nghiêm túc, nói:

- Việc hôm nay, liên quan đến sự hưng suy của đạo môn, các ngươi theo ta phòng thủ các vị trí, không được để bất kỳ nguy hiểm nào tới gần.

Các đệ tử chắp tay nghe lệnh, từng đạo quang mang hiện lên, tám người này có nam có nữ, có béo có gầy, đả tọa ở các trận cước.

Đợi cho Lâm Linh Tố đi rồi, mấy sư huynh muội này mới lén trao đổi.

Tiểu sư muội chính là người ở sơn môn lúc trước, cười hỏi:

- Sư tôn đúng là quá cẩn thận, ở Biện Lương ai dám tìm Thần Tiêu Cung chúng ta gây phiền.

Đại sư huynh ho khẽ một tiếng, nói:

- Đừng nói lung tung, sư tôn đã phân phó xuống, chúng ta phải tận tâm thủ hộ.

- Hừ, tiểu tử này tuổi còn không lớn bằng ta, không ngờ phải hộ pháp cho hắn, đúng là không cam lòng.

Sư huynh đệ khác cùng khiển trách:

- Tiểu sư muội, đừng nói lung tung.

Tiểu sư muội lườm một cái, bĩu môi, không nói nữa.

Trừ Thần Tiêu Cung toàn lực xuất động ra, còn có một số lão đạo trốn trong thâm sơn gần phủ Khai Phong, sau khi nhận được thư của Lâm Linh Tố, cũng chậm rãi đi ra, đến Biện Lương.

Bọn họ tụ tập ở chung quanh Lâm Linh Tố, ngồi trong một đạo quán, phía trước bày một tấm gương lớn, nhìn hết cảnh ở tây giao.

- Chư vị, quan sát cẩn thận, đừng bỏ qua một chi tiết nào, cẩn thận có người vươn độc thủ.

- Nguyên Diệu đạo trưởng cứ yên tâm, chúng ta tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó, bảo vệ Chính Kinh đạo hữu.

Lâm Linh Tố gật đầu, mấy năm nay hắn bôn ba vì đạo môn, tuy mọi người không nói, nhưng đều nhìn thấy.

Nhất là cảnh nội Đại Tống, đã coi hắn là lãnh tụ đạo môn, đương nhiên trên danh nghĩa lãnh tụ của đạo môn vẫn là Đạo Quân Hoàng đế Triệu Cát.

Ngược lại với sự khẩn trương của những người này, trong quần chúng vây xem do Hoàng đế cầm đầu, không khí lộ ra thoải mái sung sướng hơn rất nhiều.

Mọi người có nói có cười, còn có một số người tâm tư linh hoạt, có đầu óc buôn bán, xách làn khiêng gánh, dọc theo con đường này rao đồ ăn vặt và các loại tạp hoá, kiếm đầy bồn đầy bát.

Cũng có kỹ nữ nhà ngói, ca kỹ tửu lâu xen lẫn trong đó, thấy khách làng chơi quen biết còn mỉm cười nũng nịu chào hỏi, đệ tử trẻ tuổi bên bờ sông đều nói cười hoan hô, tây giao trên dưới tràn ngập không khí khoái hoạt.

Phủ Khai Phong, Hoàng Thành Ti, tam nha cấm quân, hôm nay đều điều động nhân thủ để trực. Cấm quân đứng ở phố,ngăn cách đám đông bách tính ở phía sau.

Theo công trình được tiến hành, cùng với sự quen thuộc dần dần của Lý Ngư, hắn bắt đầu thao tác các loại nê nhân, thủy nhân, mộc nhân xuất hiện.

Các bách tính xem lại càng thấy thú vị hơn, nhao nhao đặt tên hợp với các loại người nhỏ trong sân, cái gì chuột đào hanh, người xách nước.

Tay ngang xem náo nhiệt, người trong nghề nhìn môn đạo, khi các bách tính đang xem như xem tuồng, một số phương sĩ lại kích động không thôi. Nhìn kỹ mỗi một động tác, sợ bỏ lỡ thủ thế kết ấn của Lý Ngư.

Còn có một số cao nhân trốn trong Biện Lương, thân chịu trọng thương, nhìn thấy Thủy linh chi lực được thi triển thuận thục như vậy, ánh mắt lập tức sáng lên.

Thành Biện Lương phồn hoa, có nhiều khách thương ở các nơi trong lục triều, bọn họ nhanh chóng truyền ra tin tức này, mọi người đều bắt đầu biết tới, Biện Lương có một đạo sĩ tên là Chính Kinh Đạo Nhân, thi triển pháp thuật, muốn trong ba ngày kiến tạo lâm viên lớn nhất Biện Lương.

Rất nhanh, trong sự cuồng hoan của mọi người, mặt trời dần dần hạ xuống.

Bóng đêm tiến đến, một số người đi rồi, nhưng rất nhanh, lại có đội khác chen tới.

Lúc này Triệu Cát thể hiện ra tinh lực phi phàm của hắn, một chút mỏi mệt cũng không có, hắn hạ lệnh để người của Bắc Đấu Ti, ở trong không trung đốt lên một đoàn hỏa diễm, chiếu sáng giống như ban ngày.

Nếu một mực chỉ là một đám người nhỏ đang làm việc, sẽ không có nhiều người vây quanh xem như vậy, nhưng Lý Ngư càng làm càng nhập tâm, trạng thái càng lúc càng tốt, các loại thuật pháp tinh diệu trong Thái Bình Thanh Lĩnh Thư đều được hắn nhất nhất thi triển ra.

Ngũ hành chi lực, giở ra các loại thủ đoạn, kỹ xảo mới nhiều vô kể.

Lương Sư Thành tới gần Triệu Cát, tiếng cười hỏi:

- Bệ hạ, đã là giờ hợi rồi, có cần về tẩm cung nghỉ ngơi không?

- Không trở về, Thủ Đạo, ngươi xem hàng dây leo đó không ngờ hóa thành một con phi điểu ngậm gỗ, không khỏi khiến trẫm nhớ tới mộng cảnh khi còn bé.

- Bệ hạ vẫn phải yêu quý thân thể.

- Thủ Đạo, sự trung tâm của ngươi trẫm hiểu, có điều lần này để cho trẫm xem hết đi.

Tâm tình của Triệu Cát rất tốt, so với lần trước Lâm Linh Tố dựng núi tại chỗ còn khiến hắn vui hơn.

Bởi vì có nhiều người như vậy ở đây chứng kiến lâm viên của hắn được sinh ra giống như kỳ tích, khiến hắn và Đại Tống lộ hết nổi bật.

Lương Sư Thành gật đầu, khoanh tay lui sang bên cạnh, tuổi của hắn đã không còn nhỏ, nhưng Hoàng đế không đi, với tính tình của hắn, là càng không thể rời khỏi.

Có tiểu nội thị thân thiết, tới khoác áo cho hắn, Lương Sư Thành nhìn Lý Ngư trong sân, trong mắt như hiểu ra gì đó.

Lâm Linh Tố đã đủ được sủng ái, hắn đã đưa Thần Tiêu Cung của mình bay cao đến đỉnh.

Ở Đại Tống, hắn đã không có không gian để tiến thêm một bước, vậy hắn làm như vậy là vì gì?

Chẳng lẽ vị Quốc sư này, có động tác lớn gì à?

Lương Sư Thành lập tức trở nên cảnh giác, hắn nhẹ nhàng vẫy tay một cái, một quan viên đi đến trước mặt đi đến,

- Ân phụ, làm sao vậy?

Người này họ Vương tên Phủ, là Thiếu tế của Đại Tống, vị cực nhân thần, cũng là con nuôi của Lương Sư Thành.

- Ngươi đi tra một chút nội tình của Lý Ngư này, ta luôn có một loại dự cảm không rõ ràng, cảm thấy tiểu tử này không phải đến xây lâm viên.

Cùng lúc đó, trên một chiếc ghế trong các bách quan, ánh mắt Thái Kinh cũng trở nên thâm trầm.

Hắn từ xa xa nhìn Lương Sư Thành, phát hiện quyền hoạn đó cũng đang nhìn về phía mình, ánh mắt hai người trao đổi, lại đồng thời dời bước.

- Ân tướng, làm sao vậy?

Phát giác ra thần sắc của hắn không đúng, Lam Tòng Hi ở bên cạnh vội vàng hỏi.

- Quốc sư nhọc lòng, làm một vở tuồng cho toàn bộ thiên hạ xem, chẳng lẽ là để bách tính vui vẻ thôi à?

- Ý của Ân tướng là?

- Bọn họ tất có mưu cầu, hơn nữa sẽ có đại động tác, xem ra ta phải đi bái phỏng Quốc sư của chúng ta một chút rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️