Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 1: Mò cá (1)

Hết Chương Chương Tiếp

Lời tựa

Đông Thắng Thần Châu, Trung Nguyên đại địa.

Những năm cuối Hán thất, Trương Giác người Cự Lộc sáng lập Thái Bình đạo giáo, khởi nghĩa vũ trang, thiên hạ đại loạn.

Sau khi bình loạn, sáu vị hào kiệt công cao cái thế ở Đại Hoang Sơn trảm Ngũ Trảo Kim Long cáo trời, uống máu ăn thề, cùng chia thiên hạ.

Lúc đó cường giả võ đạo nhân gian nhiều như mây, công pháp tinh diệu tuyệt luân, động chút là tru tiên trảm yêu, thiên đình đành phải ngầm đồng ý, thế cùng tồn tại của sáu nước đã thành, quốc hiệu phân biệt là Ngụy, Thục, Ngô, Đường, Tống, Minh.

Trong hai mươi năm, trong nước duy trì hòa bình, trừ Ngô Thục ở Kinh Tương, Ngụy Thục ở biên cảnh Hán Trung thỉnh thoảng có xung đột nhỏ ra, các quốc gia khác khác đều tường an vô sự.

Tây Thục Ích Châu, trong mây che sương ẩn, dãy núi sừng sững, một đỉnh núi cao chót vót.

Trên đỉnh mây, có một văn sĩ mặc đạo bào xõa tóc mà ngồi, trước mặt hắn bày một la bàn bát quái.

Văn sĩ phong thần như ngọc, ánh mắt trong sáng, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, miệng lẩm bẩm.

Sắc mặt hắn thoải mái, cánh tay nhẹ nhàng vẫy một cái, trong tay áo rơi ra từng hạt đậu đỏ, đậu đỏ tự động di động trên la bàn, hội tụ thành đồ án tối nghĩa khó hiểu.

Mặt trời đã xuống, trăng sáng treo cao, nháy mắt đã ngày đêm luân phiên, văn sĩ vẫn thôi diễn không biết mệt, chung quanh thân thể hắn lờ mờ có một lồng ánh sáng màu xanh.

Trời cao đất rộng, trăng sao thưa thớt, đột nhiên có một đạo lưu tinh xẹt qua bầu trời, trong điện quang hỏa thạch, viên yêu tinh (ngôi sao yêu dị) này mang theo quang mang màu đỏ rơi xuống nơi hoang dã phía đông.

Văn sĩ mở mắt, mi tâm hơi nhíu lại, đứng dậy.

Sau lưng hắn là một tiểu tướng mặc cẩm bào, mày kiếm mắt sáng, oai hùng tuấn lãng.

- Thừa tướng, bệ hạ lệnh cho chúng ta hộ tống thừa tướng tới đây, thôi diễn đại thế thiên hạ, thừa tướng nói cần chín chín tám mốt ngày, vì sao lại kết thúc sớm như vậy?

Văn sĩ chính là thừa tướng Gia Cát Lượng của Thục Quốc, hắn chắp tay sau lưng, sắc mặt có chút ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Bá Ước, tối nay thiên hàng dị tượng, thiên cơ mà ta thôi diễn đã không còn giá trị. Yêu tinh hiện, thiên cơ đã loạn, phúc họa khó lường. Ngươi cầm la bàn này đi một chuyến, nó sẽ chỉ dẫn ngươi tìm thấy yêu tinh, cần phải mang hắn về Ích Châu. Nhớ kỹ, cần phải mang yêu tinh trở về.

Trên khuôn mặt tuấn lãng trẻ tuổi của Khương Bá Ước, hiện ra một chút hưng phấn, theo thừa tướng học nghệ lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể một mình đi làm một đại sự.

Hắn tiếp nhận la bàn, hai hàng lông mày nhướn lên, hăng hái hăm hở, ôm quyền nói:

- Thừa tướng yên tâm, Khương Duy tất không nhục sứ mệnh!

Sau khi nói xong, Khương Duy tung người lên ngựa, ngựa đó chạy như bay giữa dãy núi, nháy mắt đã không thấy đâu.

Trong rừng cây, lại có một võ tướng đi ra, khoảng bốn mươi tuổi, hùng tráng cao to, kinh ngạc hỏi:

- Thừa tướng, chuyện lớn như vậy, sao lại giao cho một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu như Khương Duy.

- Ý Tử Long thế nào?

- Không bằng để Triệu Vân thay thừa tướng đi một chuyến.

Gia Cát Lượng nhấc tay phất một cái, bát quái và đậu đỏ trên mặt đất đều biến mất, cười dài nói:

- Yêu tinh đó không ở trong cảnh nội Tây Thục ta, nếu Tử Long đi, sao giấu được người khác, bọn họ sẽ không tránh được sợ tới mức phải phái người tới can thiệp, đến lúc đó sẽ rất phiền. Tiểu tử Khương Duy đi, thanh danh không hiện, không đến mức dẫn tới sự chú ý của đại năng quốc gia khác, lại xưa nay luôn ổn thỏa, vừa hay thích hợp đi một chuyến.

- Thừa tướng cao kiến.

Triệu Vân cũng không tranh cãi, hắn vô cùng tín nhiệm thừa tướng nhà mình.

Gia Cát Lượng ngẩng đầu nhìn trời, sao sáng dầy đặc, thầm nghĩ trong lòng:

- Kỳ quái, mấy chục năm nay đúng là việc lạ không ngừng, trước có Cửu Thiên Huyền Nữ thôi động trận pháp, khiến sát tinh hàng thế, đều rơi xuống cảnh nội Đại Tống; Hoa Quả Sơn xuất hiện một thạch hầu, đảo loạn thiên địa không yên; Lại có hai gian tặc giả trang đạo sĩ hòa thượng, lừa đi Bổ Thiên Thạch của Thanh Canh Phong, dẫn tới Đại Hoang Sơn sụp đổ, sinh linh chết vô sốm. Tối nay lại có một viên yêu tinh quỷ dị như vậy, thậm chí thay đổi cả thiên cơ, phong ba không ngừng, chẳng lẽ có đại sự gì phát sinh?

- Thừa tướng, giờ phải làm gì?

- Mấy ngày không ngủ rồi, chúng ta về ngủ bù một giấc đã.



Mặt trời cuối cùng cũng xuống núi, mặt đất bị hun cả một ngày mới có một chút gió mát thổi tới.

Ánh chiều tà giống như dải lụa màu, nhuộm mây tía đầy trời thành màu đỏ, hai con sông giao hội ở một vịnh nước, chung quanh bèo um tùm, còn có một gốc cây lá đỏ thẫm, dưới bóng cây chính là nơi thích hợp để hóng mát.

Lý Ngư dùng cánh tay làm gối, thoải mái nằm trên cỏ xanh, miệng ngậm cọng cỏ, ngơ ngác nhìn bầu trời.

Thế giới này sinh cơ bừng bừng, trong không khí tràn ngập mùi thơm của bùn đất cỏ cây, không có một chút mùi xi măng cốt thép, bầu trời chính là trong xanh như vậy, mỗi khi đến ban đêm sao đều sáng.

Bụng truyền đến tiếng kêu òng ọc, Lý Ngư mới duỗi người một cái rồi đứng dậy đi tới bên bờ sông.

Cẩn thận kéo lưới cá, nhìn mấy con cá nhỏ tung tăng bên trong, mày Lý Ngư hơi nhíu lại, cá trong sông này càng lúc càng nhỏ.

Từ trong lưới bắt từng con cá bỏ vào thùng, khi tay sờ vào cá, cảm giác mát mẻ trơn mịn truyền đến, khiến Lý Ngư chịu nóng cả ngày cảm thấy tinh thần thoải mái.

- Nhỏ như vậy làm sao mà xuống tay được...Sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu vậy.

Thuận tay ném lại những con nhỏ nhất vào trong sông, Lý Ngư lại lên thượng du lấy một vốc nước trong, sau đó duỗi lưng trở về.

Đường nhỏ hắn đã sớm đi tới chán rồi, nhắm mắt lại cũng có thể trở về, chỉ chốc lát sau đã tới trước hàng rào một viện tử, cổng tre lộ ra có chút đơn sơ, trên cửa cắm mấy cành liễu, bị phơi nắng một ngày, mềm nhũn rủ xuống.

Gian nhà cỏ này ở bên rìa nơi hẻo lánh, ngươi nói nó hẻo lánh thì nó cách thôn trấn cũng không tính là quá xa, ngươi nói nó không hẻo lánh thì chung quanh lại không có hàng xóm.

Đẩy cửa đi vào, hai bên trồng một số rau quả, ở giữa có đường nhỏ, dưới tường phía đông có cây nho đơn sơ.

Dưới cây nhỏ là một cái ghế trúc, một lão nhân đang ngồi ở đó, không ngờ cứ vậy nhắm mắt ngủ gật.

Lão đầu nghe thấy tiếng bước chân, lỗ tai khẽ động, mí mắt không lật lên, nói:

- Lại. . . Lại đi bắt cá, đúng là gỗ.. Gỗ mục...

- Gỗ mục không thể điêu khắc, ta không đi bắt cá thì hai ta đã sớm chết đói rồi.

- Bùn nhão không...không...

- Không trát được lên tường, nói năng cũng không lưu loát mà suốt ngày lèm bèm.

Lão đầu ngang ngược trước mắt này lộ ra cái lưng đã cong, hơi tựa vào ghế trúc, làn da khô quắt nhiều nếp nhăn, dùng bốn chữ gần đất xa trời để hình dung hắn là thích hợp nhất. Lúc này lão đầu đang giở cái bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ra sức phẩy quạt hương bồ trong tay, nói không ra nổi một câu.

Lý Ngư sớm đã quen rồi, cũng lười chẳng muốn chấp nhặt với hắn, ngân nga điệu hát đi đến trước lò nhỏ dưới lều, rất quen thuộc vơ lấy con dao trên thớt, thuần thục tách nội tạng mấy con cá rồi thái ra.

Hết Chương Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️