Sao lại có cảm giác Liễu sư huynh sợ mình như vậy?
Nhưng Cố Dương làm sao biết được.
Liễu Thiên Tướng đâu phải sợ hắn?
Mà là áp lực như núi đấy!
Thử hỏi ngươi và một siêu cấp thiên kiêu ngộ tính mười phần biến thái đang đứng cùng một chỗ.
Toàn diện bị nghiền ép!
Thời thời thời khắc khắc cảm nhận được chênh lệch giữa các ngươi, quả thực là bị đả kích đến thủng cõi lòng, nếu như tiếp tục ở cùng một chỗ với Cố Dương, Liễu Thiên Tướng sẽ không nhịn được hoài nghi chính mình là phế vật.
Giống như so sánh với Cố Dương... chính mình có vẻ như là phế vật.
Cố Dương không để ý Liễu Thiên Tướng nghĩ như thế nào.
Hắn không trực tiếp quay về phủ.
Mà là quay đầu đi về phía thành Hắc Long.
Trực tiếp đi tới hiện trường Hắc Long đấu giá hội.
Nhân viên công tác nhìn thấy Cố Dương vội vàng tiến lên tiếp đãi.
“Cố Dương đại nhân, xin hỏi ngài có chuyện gì cần giúp không?”
“Ừm, ta muốn hỏi một chút... Ngộ Kiếm Thảo mà buổi đấu giá các ngươi khi nãy đã bán đấu giá, có biết xuất thân từ nơi nào, được sinh ra từ bao nhiêu năm trước không?”
Cố Dương chậm rãi hỏi.
Nghe thấy vậy, nhân viên công tác rùng mình, chợt bất đắc dĩ lắc đầu.
“Xin lỗi đại nhân, ta chỉ là một nhân viên công tác bình thường, không biết những thứ này, chẳng qua vấn đề này, ta nghĩ Nhạc đại nhân sẽ biết.”
“Mời ngài đi theo ta.”
Cố Dương thấy vậy, cũng đi theo nhân viên công tác đi vào hậu trường hội đấu giá.
Trong một căn phòng xa hoa quý phái.
Đang có một người trẻ tuổi mang theo đồ đạc của mình bày ra đấu giá.
Còn đối diện với người trẻ tuổi này lại có một ông lão râu bạc, nhìn qua thứ mà người trẻ tuổi mang đến.
Nhìn thoáng qua liền không kiên nhẫn khoát tay áo.
“Không được, niên đại không đủ, giá trị quá kém, không đủ tư cách tiến vào đấu giá hội Hắc Long chúng ta.”
Nghe đến đó, người trẻ tuổi kia lập tức rời đi với vẻ ủ rũ.
Nhân viên công tác cũng vội vàng dẫn Cố Dương đi vào.
“Nhạc đại nhân, làm phiền rồi, vị này là Cố Dương Cố đại nhân xếp hạng thứ ba mươi trên Anh Tài Bảng, hắn có chuyện muốn thỉnh giáo ngài.”
Nhân viên công tác vội vàng khom lưng tôn kính nói.
“Xếp hạng ba mươi Anh Tài Bảng?”
Nghe nhân viên công tác nói, lão giả được gọi là Nhạc đại nhân lông mày chau lên.
“Ngươi lui xuống đi.”
Hiển nhiên là nhân viên công tác rời đi.
Ánh mắt hắn chợt quan sát Cố Dương một phen.
Sau đó lộ ra vẻ tươi cười.
“Như vậy vị Cố đại nhân này, ngài muốn hỏi cái gì?”
Thái độ của hắn thay đổi ôn hòa hơn rất nhiều.
Ánh mắt còn mang theo vẻ lấy lòng.
Nói đùa hay sao!
Thiên kiêu xếp hạng ba mươi Anh Tài Bảng!
Hơn nữa còn là siêu cấp thiên kiêu duy nhất đi lên bảng Anh Tài của Hạo Nam Châu bọn họ!
Hắn chỉ là một đệ tử giám định hội đấu giá nho nhỏ thì nào dám bịa đặt?
“Là như vầy, ta muốn hỏi một chút cây Ngộ Kiếm Thảo hôm nay đấu giá hội các ngươi đào ở đâu ra? Có bao nhiêu năm rồi?”
Cố Dương thấy vậy cũng không ngoài ý muốn.
Hiện tại với thanh danh của hắn, được người tôn kính cũng là chuyện hết sức bình thường.
Vì vậy hắn bình tĩnh đem vấn đề của mình nói ra.
“Ngộ Kiếm Thảo?”
Nghe đến đó, ánh mắt lão giả hơi ngưng tụ.
Hắn có thể nhớ được Ngộ Kiếm Thảo này là bị một lão giả Bão Nguyên cảnh vỗ xuống.
Cố Dương hỏi cái này để làm gì?
Chẳng lẽ lại?
Đồng tử hắn co rụt lại, dường như đoán được điều gì.
Nhưng y rất thông minh, không biểu hiện ra ngoài.
Mà sau khi suy nghĩ một chút hắn trả lời: “Ta nhớ Ngộ Kiếm Thảo này là được đào ra từ một tiểu sơn cốc trong Hoành Đoạn Sơn Mạch, địa phương tương đối xa xôi, hơn nữa không ở trong Sở quốc.”
Nghe đến đây, Cố Dương lập tức khẽ nhíu mày.
Xa vậy sao?
Hắn vốn định đi đến nơi sinh ra của Ngộ Kiếm Thảo một chuyến.
Nhìn xem còn cơ hội hái được nhiều hay không.
Hiện tại xem ra không có cơ hội quá lớn.
Chẳng qua trước tiên nhớ kỹ, nói không chừng về sau sẽ có cơ hội.
“Vậy niên đại gốc Ngộ Kiếm Thảo này thì sao?”
Cố Dương lại hỏi.
Lần này lão giả trả lời rất nhanh.
“Cái này đơn giản, lúc trước ta vừa lấy tới tay liền đã nhìn ra.”
“Gốc Ngộ Kiếm Thảo kia chính là chín trăm năm, niên đại vô cùng xa xưa, cho nên dư vận kiếm ý ẩn chứa trong đó cũng trở nên mười phần đơn bạc, giá trị tự nhiên cũng giảm đi đáng kể.”
Lão giả thở dài một tiếng.
Có linh dược niên đại càng lâu càng khan hiếm, càng đáng tiền.
Nhưng Ngộ Kiếm Thảo lại khác.
Thời gian càng lâu, nội tình kiếm ý ẩn chứa cũng tiêu tán càng nhiều.
Cho nên Ngộ Kiếm Thảo càng mới thì càng tốt!
Thời điểm mới đào ra đất chính là thời gian sử dụng tốt nhất!
“Chín trăm năm sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Cố Dương hơi sáng lên.
Hoàn hảo!
Trong vòng ngàn năm.
Nói vậy là sao.
Mình thế nhưng là nhặt được món hời lớn nha!
Nếu sửa đổi gốc Ngộ Kiếm Thảo này đến chín trăm năm trước chẳng phải là trực tiếp biến Ngộ Kiếm Thảo thành hình dạng mới ra khỏi đất.
Đến lúc đó nuốt nó vào, dù là một chút dư âm kiếm đạo cũng sẽ không lãng phí!
Không sai!
Đây là tốt nhất!
“Đa tạ giải thích nghi hoặc.”
Cố Dương hơi chắp tay, quay người rời đi.
Lão giả thấy vậy cũng cảm thấy trong lòng nao nao.
Có chút không hiểu Cố Dương vì sao lại hỏi điều này, đây không phải chuyện mà một gã Giám Định Sư nho nhỏ như hắn nên biết, hắn cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Sau khi hiểu rõ các hạng tin tức liên quan tới Ngộ Kiếm Thảo.
Cố Dương liền không dừng lại.
Trực tiếp rời khỏi Hắc Long thành.
Dẹp đường hồi phủ.
Chỉ là hắn ta vừa ra khỏi thành Hắc Long không bao xa.
Từng luồng khí tức đột nhiên tập trung trên người hắn.
Ngay khoảnh khắc sau.
Vài đạo thân ảnh cường hãn trực tiếp vây công hắn.
Phát giác được chuyện này, Cố Dương khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn lại.
Một thân ảnh quen thuộc thình lình xuất hiện ở trước mắt.
“Súc sinh! Rốt cục ngươi cũng chịu đi ra rồi!?”
Sát khí nồng đậm trên mặt Huyết Vô Cương, gần như sắp ngưng tụ thành thực chất.
Trong ánh mắt hắn tràn ngập oán hận!
Lúc trước bởi vì Lý Thiên Minh ở bên cạnh, hắn không thể ra tay chém giết Cố Dương.
Hiện giờ...
Cuối cùng lại để cho hắn tìm được cơ hội!
Mà lần này trừ chính hắn ra.
Bên người còn có ba vị trưởng lão nội môn!
Một gã Bão Nguyên cảnh tầng năm, hai vị còn lại đều là Bão Nguyên cảnh tầng sáu!
Hơn nữa bản thân Huyết Vô Cương hắn chính là Bão Nguyên cảnh tầng bảy, có thể nói, vì chặn giết hắn, lần này Bạch Dương tông đã dốc hết vốn liếng!
“Ngươi muốn giết ta như vậy sao?”
Nhìn bốn người trước mắt, Cố Dương cũng nhịn không được híp mắt.
Thật đúng là đại thủ bút nha!
Hắn không nhịn được mở miệng hỏi.