“Lão gia hỏa! Ngươi đã nghĩ kỹ chưa! Ba người chúng ta chính là đệ tử Ngưng Diệu Tông ở Huyền Nguyệt châu! Nếu dám động thủ với chúng ta! Thì sẽ phải chịu đựng cơn tức giận đến từ Ngưng Diệu Tông!”
Trần Hạ trái lại không cuống quít, mà là thần sắc lạnh như băng đem bối cảnh của mình nói ra.
Nghe được lời Trần Hạo nói, động tác của lão giả dừng lại một chút.
Ngưng Diệu Tông ở Huyền Nguyệt châu?
Đương nhiên hắn đã từng nghe nói tới nơi này.
Huyền Nguyệt châu chính là một châu lớn nhất nằm trong quốc cảnh của Sở quốc, ngoại trừ Sở quốc thành của Sở quốc ra, bên trong Huyền Nguyệt châu có vô số tông môn!
Mà một trong những tông môn cường đại nhất Huyền Nguyệt châu, Ngưng Diệu tông rõ ràng ở trong đó!
Trong Ngưng Diệu tông có vô số thiên kiêu, nghe đồn vị trí mười người đứng đầu ở bảng Anh Tài có một vị thiên kiêu đến từ Ngưng Diệu tông.
Hiển nhiên, mấy người Trần Hạ cũng không dễ chọc.
“Hừ! Thức thời thì mau thả chúng ta ra!”
Trần Hạ nhìn thấy lão giả chần chờ, vội vàng rèn sắt khi còn nóng.
Để lão giả thả bọn họ ra.
Loại phương pháp này trăm lần thử trăm lần hiệu quả, Trần Hạ đã thử chém gió nói ra vô số lần.
Nghe được hắn bày ra thân phận đệ tử Ngưng Diệu Tông thì cho dù là cường giả Bão Nguyên cảnh cũng sẽ bị dọa đến lập tức quỳ xuống liếm chân!
Nghĩ đến cho dù là lão giả Bão Nguyên cảnh tầng sáu, cũng tuyệt đối không dám dễ dàng trêu chọc hắn.
Nghĩ đến điều này, Trần Hạ thậm chí còn có chút vênh váo hống hách lên.
“Mặt khác, giao gốc Ngộ Kiếm thảo kia của ngươi ra. Có lẽ...ta có thể tha cho ngươi!”
Cách đó không xa thấy một màn này.
Cố Dương nhịn không được che mặt.
Cho ngươi cơ hội mà ngươi không dùng được đấy!
Trần Hạ này...
Thật sự là thiên kiêu trên Anh Tài Bảng?
Tại sao lại ngu như vậy chứ?
Lúc đầu sau khi hắn báo ra bối cảnh của mình, lão giả hiển nhiên đã có chút do dự.
Dù sao Ngưng Diệu Tông cường hãn, là tông môn lão giả không thể trêu vào.
Kết quả ngươi trái lại không nhanh chóng tìm cơ hội chuồn đi.
Vậy mà còn nhớ mong Ngộ Kiếm Thảo của đối phương?
Vậy ngươi không phải là muốn chết sao?
Liễu Thiên Tướng bên cạnh cũng lắc đầu.
Hiển nhiên cũng nhìn ra Trần Hạ này ngu xuẩn.
Quả nhiên là vậy.
Trần Hạ nói ra lời này.
Sắc mặt lão lập tức thay đổi.
“Đệ tử Ngưng Diệu Tông thì như thế nào?”
“Ta giết hết các ngươi, sau đó sẽ mang thi thể của các ngươi cho sói ăn, lại chạy ra Sở quốc, ta cũng muốn nhìn xem Ngưng Diệu Tông trong miệng các ngươi làm gì được ta!”
Ánh mắt lão giả tràn đầy tàn nhẫn.
Rồi bỗng nhiên tay phải hắn ngưng tụ mãnh liệt.
Trong nháy mắt, ba bàn tay chân nguyên đột nhiên dùng sức.
“Ngươi không thể giết ta!”
Trần Hạ lập tức trừng to mắt.
Thân thể dưới sự dùng sức của chân nguyên đại thủ nhanh chóng chảy máu.
Hắn ta la lớn.
Dường như không hiểu vì sao lão giả dám giết hắn!
Vì sao lão giả lại không sợ Ngưng Diệu Tông!
Hoàn toàn không có ý thức được, sở dĩ hắn có thể đi tới bước này, hoàn toàn là bởi vì chính hắn ngu xuẩn!
Nhưng hiển nhiên, lão giả cũng không có khả năng giải thích những điều này với hắn.
Tâm niệm hắn trực tiếp khẽ động.
Bàn tay chân nguyên thình lình dùng hết toàn lực!
Bành!
Bành!
Bành!
Thân thể ba người giống như quả cầu trực tiếp bị bóp nát!
Máu tươi lập tức rải đầy khắp mặt đất.
Mùi máu tươi cũng lập tức tràn ra.
“Lại thật sự giết...”
Liễu Thiên Tướng nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Thậm chí trong lòng hắn ta còn có chút run rẩy.
Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy hình như lão giả kia đã phát hiện ra mình.
“Cố Dương, chúng ta mau chuồn thôi.”
Liễu Thiên Tướng không khỏi nói với Cố Dương bên cạnh.
Nhưng Cố Dương lại thần sắc bình tĩnh nói: “Không đi được nữa, hắn phát hiện ra chúng ta rồi!”
“Cái gì?”
Ngay thời điểm Liễu Thiên Tướng chần chờ.
Lão giả vẫy tay một cái.
Hai đạo bàn tay chân nguyên trực tiếp chụp về phía Cố Dương cùng Liễu Thiên Tương cách đó không xa.
“Hai con chuột, cho rằng ta không hề phát hiện ra sao!?”
“Không tốt!”
Nhìn thấy bàn tay chân nguyên đánh tới, Liễu Thiên Tương nhớ lại tử trạng thê thảm của ba người Trần Hạ, lập tức vội vàng bộc phát chân khí, muốn thi triển thân pháp, muốn tránh thoát.
Nhưng tốc độ của hắn sao có thể so sánh với bàn tay chân nguyên kia?
Ngay khi Liễu Thiên Tướng sắp bị bàn tay Chân Nguyên lớn bắt lấy.
Cố Dương đột nhiên xuất hiện bên người Liễu Thiên Tướng, một phát túm được cổ áo của hắn, sau đó vung tay lên, trực tiếp ném Liễu Thiên Tướng tới một bụi cây bên cạnh.
Mà chính hắn, cũng xem nhẹ không đếm xỉa đến hai bàn tay chân nguyên to lớn kia, thân hình lóe lên trực tiếp rơi vào trước mặt lão giả.
“Ồ? Không chỉ không chạy, còn dám đứng ở trước mặt ta? Ai cho ngươi dũng khí đó?”
Ánh mắt lão giả lóe lên, liếc qua Cố Dương.
Ngưng Chân cảnh tầng sáu?
Lão giả nhất thời sửng sốt, ngay sau đó là không nhịn được cười ha hả.
“Tiểu tử, ngươi chỉ là Ngưng Chân cảnh tầng sáu, đứng trước mặt ta... Chẳng lẽ muốn khiêu chiến ta?”
“Không được sao?”
Cố Dương ngược lại vô cùng bình thản hỏi.
Nghe được câu trả lời của Cố Dương, nụ cười trên mặt lão giả càng thêm nồng đậm.
“Nếu như sư huynh Ngưng Chân cảnh tầng mười đỉnh phong của ngươi nói những lời này, ta ngược lại có thể lý giải một phen, về phần ngươi...”
“Ngươi xem thường lão hủ sao?”
Vừa nói xong, vẻ tươi cười trên mặt lão giả trong nháy mắt biến mất.
Trong mắt tràn ngập hàn ý và sát ý!
Tốc độ biến đổi khuôn mặt này còn nhanh hơn lật sách!
“Cố Dương! Bình tĩnh!”
Liễu Thiên Tướng vội vàng mở miệng hô.
Hắn sợ Cố Dương ra miệng khiêu khích lão giả.
Hiện tại tỉnh táo lại, nói không chừng còn có cơ hội chạy trốn.
Nhưng hiển nhiên, Cố Dương không có ý định này.
“Cũng không phải là xem thường.”
Cố Dương lạnh nhạt khoát tay áo.
“Bởi vì ta căn bản không cảm thấy ngươi lợi hại bao nhiêu.”
“Đối phó ngươi, một bàn tay của ta là đủ rồi.”
Nói xong, Cố Dương vươn một bàn tay ra, giống như là đang trần thuật một chuyện bình thường.
Mà lời nói của hắn, lại khiến Liễu Thiên Tướng trợn trừng hai mắt.
Cố Dương đang làm cái gì vậy?
Lẽ nào hắn không biết sự kinh khủng của lão giả trước mặt này hay sao?!
Mặc dù Cố Dương có thể vượt cấp chém giết Bão Nguyên cảnh tầng bốn nhưng lão giả này lại là Bão Nguyên cảnh tầng sáu đấy!
Còn lâu mới là Bão Nguyên cảnh tầng bốn có thể so sánh!
Trừ Liễu Thiên Tướng ra.
Ánh mắt lão giả bên kia lập tức híp lại.
Tuy nhìn qua lão giả dường như không có phản ứng gì.
Nhưng trong lòng hắn... đã là lửa giận ngút trời!
Tiểu tử này...
Vậy mà nhìn ra mình thọ mệnh không còn nhiều!?
Nhưng mà...
Hắn lại dám nói ra câu nói như thế!
Sỉ nhục!