Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ (Dịch)

Chương 91: Tranh nhau kịch liệt (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Ngộ Kiếm Thảo này hai bên đều muốn như vậy.

Trần Hạ bên kia không có vỗ xuống được, không cần nghĩ, chắc chắn không nhịn được.

Đến lúc đó...

Sợ là sẽ xảy ra tình huống cướp bóc.

Chẳng qua, ai là thợ săn ai là con mồi, vậy thì khó nói.

Sau khi món đấu giá áp trục Ngộ Kiếm Thảo kết thúc.

Toàn bộ hội đấu giá cũng kết thúc ở đây.

Lúc trước Cố Dương cùng Liễu Thiên Tướng vỗ xuống đồ mình muốn mua.

Hôm nay Cố Dương đã vỗ xuống một viên Bão Nguyên Đan.

Vốn nghĩ nhân tiện có thể lấy vào tay Ngộ Kiếm Thảo.

Không cách nào, trong túi hết tiền, cho nên không xuất thủ.

Về phần thu hoạch của Liễu Thiên Tướng cũng không tệ.

Hắn vỗ được vài thứ đồ.

Đương nhiên, những thứ này đối với Cố Dương mà nói, không còn hữu dụng là bao.

Hai người rất nhanh lấy được đồ vật đấu giá vào tay.

Cố Dương trực tiếp ném Bão Nguyên Đan vào trữ vật giới chỉ.

Đang chuẩn bị rời đi thì bất ngờ hắn lại nhìn thấy lão giả lấy được Ngộ Kiếm Thảo kia, vội vã giao hai mươi mốt vạn linh thạch ra, sau đó cầm lấy Ngộ Kiếm Thảo nhanh chóng rời đi.

Mà ở phía sau lưng lão giả, trong ánh mắt ba người Trần Hạo hiện lên một tia nham hiểm, vội vàng đi theo phía sau lão giả.

“Cố sư đệ, làm sao vậy?”

Liễu Thiên Tướng không hiểu vì sao mà nhìn Cố Dương.

“Đi qua xem một chút.”

Cố Dương lại có chút hứng thú đi theo.

Liễu Thiên Tướng nghe vậy cũng ngẩn ra.

Xem trò hay?

Đang xem trò gì thế?

Mặc dù lời nói của Cố Dương có chút khó hiểu.

Nhưng hắn vẫn theo sát phía sau.

Lão giả hiển nhiên cũng biết hắn sở hữu dị bảo, không thể ở thành thị này lâu được.

Sợ sẽ sinh biến!

Cho nên hắn không chút do dự, lập tức bỏ chạy về phía ngoài thành.

Ý đồ vứt bỏ tầm mắt ở phía sau.

Đúng như hắn nghĩ.

Có rất nhiều người đang theo dõi hắn.

Dù sao đây chính là Ngộ Kiếm thảo!

Nếu không ai động tâm tư, đó mới gọi là kỳ quái!

Mặc dù lão giả có thể ngồi ở lầu hai, hiển nhiên không phải thực lực cường hãn, thì chính là có bối cảnh lớn!

Nhưng cho dù trong tình huống như vậy vẫn có rất nhiều kẻ liều mạng thử vận may!

Rất hiển nhiên.

Chỉ có điều những tên liều mạng này thực lực lại tương đối bình thường.

Lão giả hơi dùng chút thủ đoạn liền loại bỏ toàn bộ bọn họ.

Trong lúc nhất thời.

Đi theo phía sau lão giả đã chỉ còn lại có ba người Trần Hạ.

“Lão gia hỏa này thật biết chạy nha!”

Bọn họ đi theo sau lưng lão giả, nhìn lão giả không ngừng quanh co, trong ánh mắt cũng là sát ý tung hoành.

Nhưng bọn họ vẫn từ từ ép sát.

Đương nhiên, bọn họ cũng không phát hiện sau lưng còn có hai người cũng đi theo phía sau bọn họ.

“Cừ thật, hai người này định giết người đoạt bảo à.”

Liễu Thiên Tướng giờ phút này cũng hiểu được trò hay trong miệng Cố Dương là chỉ cái gì.

Hóa ra là một màn kịch như vậy.

Ba vị Anh Tài Bảng Thiên Kiêu vây quanh một lão giả Bão Nguyên cảnh.

Đây thật sự là một trò hay!

Lại sau một phen truy đuổi.

Lão giả cũng khẽ cau mày.

Dư quang nhìn lướt qua bóng người theo sát sau lưng.

Thân hình của hắn, sau một khắc đột nhiên dừng lại.

“Các ngươi luôn đi theo sau lưng ta, cứ tự tin có thể đoạt được cây Ngộ Kiếm thảo này từ trong tay ta như vậy sao?”

Lão giả chậm rãi xoay người lại, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía ba người Trần Hạ.

“A, lão già, rốt cuộc ngươi chịu dừng lại rồi?”

Trần Hạ thấy bộ dáng lão giả, nhất thời cười lạnh một tiếng.

“Giao Ngộ Kiếm Thảo trong tay ngươi ra đây, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng.”

Hai người bên cạnh Trần Hạ lạnh giọng nói.

“Ba người các ngươi đều là thiên kiêu trên bảng anh tài?”

Lão giả ngược lại vẻ mặt tùy ý liếc Trần Hạo cùng hai người khác bên cạnh, ngay lập tức hỏi.

“Không sai! Bây giờ biết sợ chưa?”

“Biết sợ thì mau mau đem thứ đó giao ra, nếu không... Cũng đừng trách chúng ta không khách khí! “

Giọng Trần Hạ vô cùng không kiên nhẫn mà hô lên.

Khí tức lão giả tản mát ra cũng không tính là yếu.

Bão Nguyên cảnh tầng ba!

Rất hiển nhiên.

Nhìn từ bề ngoài thì rõ ràng lão giả này không thể nào là đối thủ của bọn họ!

Mặc dù bọn hắn chỉ có tu vi Bão Nguyên cảnh tầng một.

Nhưng thủ đoạn của từng người rất nhiều, át chủ bài đều ra cả, thì thậm chí có thể chém giết Bão Nguyên cảnh tầng ba đỉnh phong, thậm chí là Bão Nguyên cảnh tầng bốn!

Một lão già có bộ dáng như cây gỗ, không đáng nhắc tới mà thôi!

Ba người bọn Trần Hạ cũng tự nhiên sẽ không quá mức khách khí với lão giả.

Mà bên kia.

Cố Dương cùng Liễu Thiên Tướng cũng yên lặng quan sát một màn này.

“Xem ra lão giả này gặp nạn rồi.”

Liễu Thiên Tướng đương nhiên cũng có thể nhận ra cục diện hiện tại đối với lão giả cũng không được tốt.

“Gặp nạn?”

Cố Dương nghe vậy lại mỉm cười.

“Người gặp nạn không phải là lão già kia, mà là ba tên gia hỏa tự cho mình là siêu phàm.”

Từ lúc bắt đầu, đám người Trần Hạ dường như đã tự tin có chút quá mức.

Đối với những thứ bọn họ chứng kiến, bọn họ tin tưởng không nghi ngờ, thậm chí tự tin có chút mù quáng.

Hoàn toàn nhìn không ra...

Ông lão kia đang cố gắng ẩn giấu bản thân.

Đương nhiên, lão giả này che giấu rất tốt.

Ít nhất người bình thường tuyệt đối nhìn không ra.

Nhưng đối với Cố Dương mà nói, hắn lại xem như trò trẻ con.

“Hả?”

Liễu Thiên Tướng hiển nhiên cũng là không biết Cố Dương nói vậy là có ý gì.

Hắn không phải Bão Nguyên cảnh, căn bản nhìn không ra sâu cạn của Bão Nguyên cảnh.

Chỉ có thể suy đoán đại khái một phen.

Cho nên lời này của Cố Dương vừa nói ra, Liễu Thiên Tướng hoàn toàn ngây ngốc.

Thấy vậy, Cố Dương cười giải thích: “Lão già kia che giấu thực lực, mặt ngoài chỉ thể hiện ra thực lực tầng ba của Bão Nguyên cảnh, trên thực tế... Lại là cường giả Bão Nguyên cảnh tầng sáu!”

“Hắn làm như vậy là cố ý hấp dẫn ba thiên kiêu xếp hạng trên anh tài bảng đuổi giết.”

Liễu Thiên Tướng đang trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng nhìn Cố Dương.”

Sao Cố Dương lại biết?

Hoặc là nói...

Làm sao hắn nhìn ra được thực lực ẩn giấu của lão giả?

Nếu như hắn đoán không sai, ba gã Thiên Kiêu Anh Tài Bảng ở đây cũng không nhìn ra thực lực chân thật của lão giả chứ?

Nhưng Cố Dương lại nhìn ra.

Liễu Thiên Tướng một mặt sợ hãi than nhìn Cố Dương.

Sao lại có cảm giác... Thân là sư huynh, không chỉ có chiến lực không bằng sư đệ mười bảy tuổi này.

Ngay cả kiến thức, phương diện ánh mắt cũng bị Cố Dương nghiền ép sao?

Trong lúc nhất thời, hắn đều cảm giác mình tự xưng sư huynh dường như có chút không biết xấu hổ.

Bất luận bối phận nào...

Hắn gọi Cố Dương sư huynh còn tạm được.

Nhưng sau khi nghe Cố Dương nói một hồi như vậy, trên mặt hắn ta mới lộ ra vẻ khó hiểu.

“Hửm? Vì sao lão giả cố ý hấp dẫn người khác đuổi giết hắn?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 28%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)