Mà ngay khi trưởng lão ngoại môn cảm thấy có chút thất vọng.
Chấp sự cũng chậm rãi mở miệng.
“Người tiếp theo, Triệu Vĩ.”
Nói xong, một gã thanh niên từ trong đám người đi ra, trong nháy mắt hấp dẫn đại bộ phận ánh mắt.
“Là Triệu Vĩ!”
“Cuối cùng cũng đến hắn vượt ải ư?!”
“Thật mong chờ nha, không biết Triệu Vĩ có thể thành công xông qua ải Hung Thú được hay không?”
“Không rõ lắm, xem tình huống những đệ tử kia khiêu chiến... Con hung thú này dường như rất hung mãnh đó!”
Trong lúc không ít đệ tử ngoại môn cảm khái.
Trưởng lão ngoại môn cũng nhìn thấy Triệu Vĩ, trong ánh mắt lộ ra một tia chờ mong.
Hắn tất nhiên là biết chuyện của Triệu Vĩ.
Khi còn là Luyện Thể bát trọng, hắn một mình đối mặt với ba đệ tử Luyện Thể bát trọng của Bạch Dương tông vây giết, kết quả dựa vào nắm đấm thép của bản thân, lấy một địch ba, giết chết ba đệ tử Luyện Thể bát trọng này!
Chiến một trận thành danh!
Bây giờ hắn đã đột phá tới luyện thể cấp mười, thực lực có lẽ cũng càng mạnh hơn!
Triệu Vĩ rất nhanh đi tới trước sân quyết đấu, sau đó trực tiếp lựa chọn sân quyết đấu luyện thể thập trọng mà tiến vào.
Một con hổ răng kiếm khổng lồ cũng được thả ra.
Luyện thể thập trọng!
Hơn nữa hung thú hổ răng kiếm luyện thể cấp mười cũng coi là trong số những con mạnh nhất!
Lực lượng cực kỳ khoa trương!
Luyện thể thập trọng bình thường căn bản không phải đối thủ!
Triệu Vĩ ánh mắt sáng rực nhìn hổ răng kiếm.
Trên mặt tràn đầy chiến ý.
Ngay sau đó, hắn nâng lên nắm đấm trực tiếp vọt tới.
Hổ răng kiếm nghiến lợi gầm lên giận dữ.
Một người một hổ va chạm vô cùng kịch liệt.
Ầm ầm!
Bịch!
Âm thanh vang rền vang lên không ngừng.
Đệ tử chung quanh nhìn thấy vậy không khỏi nhếch miệng.
“Thật là ác độc!”
“Bị cắn một cái mà Triệu Vĩ cũng không cảm thấy đau sao?”
“Hízz... Kinh khủng quá đi!”
Cuộc chiến giữa Triệu Vĩ và hổ răng kiếm thực sự quá kịch liệt.
Thậm chí nếu không nhìn kỹ...
Triệu Vĩ trái lại càng giống hung thú!
Liều mạng chém giết, phảng phất như liều mạng vậy!
Một quyền đánh xuống, đánh cho hổ răng kiếm không ngừng nhe răng trợn mắt.
Mà hổ răng kiếm cắn một cái trên người Triệu Vĩ, Triệu Vĩ lại hoàn toàn không có ý sợ hãi.
Nắm đấm hắn vung ra lại càng thêm vang dội mạnh mẽ!
Cuối cùng...
Rốt cuộc hổ răng kiếm cũng không thể ngăn cản được một phen công kích mãnh liệt này của Triệu Vĩ.
Cuối cùng bị một quyền đánh chết ngay tại chỗ.
Chiến đấu vô cùng kịch liệt, cũng rất đẹp mắt.
Nhưng đối với những trưởng lão đang quan chiến mà nói, có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Thậm chí có trưởng lão ngáp một cái, giống như xem mà thấy mệt vậy.
Mà trưởng lão ngoại môn sau khi nhìn thoáng qua những trưởng lão đưa ra đánh giá này, cũng hiểu ý mà lộ ra vẻ tươi cười.
“Không tệ, hợp cách!”
Nghe đến đây, Triệu Vĩ rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
May mà thông qua được rồi!
Tuy nhiên, hắn đã thành công thông qua cuộc tuyển chọn, thế nhưng thương thế cũng có chút nghiêm trọng.
Trước tiên phải băng bó một chút đã.
Nếu không, để lại bệnh ngầm thì cái được không bù nổi cái mất.
Hắn vội vàng xuống dưới băng bó.
Nhưng trên sân không ít đệ tử ngoại môn vẫn lộ vẻ mặt cảm khái như cũ.
Quá khoa trương!
Loại đấu pháp giống như liều mạng này quả thực có chút quá mức.
Dù sao nếu không cẩn thận một chút, thì sẽ mất mạng.
Triệu Vĩ thành công thông qua vòng tuyển chọn.
Lập tức lại có một ít đệ tử luyện thể cấp mười tâm tư linh động hẳn lên.
Cảm thấy bản thân hẳn cũng được.
Kết quả sau khi được gọi tên đều không nhịn được lên sân khấu, sau đó từng người rời đi một cách thê thảm.
Dù sao đấu pháp của Triệu Vĩ, không thích hợp với tất cả mọi người.
Một đoạn thời gian sau đó, đệ tử ngoại môn được điểm danh cũng không dám lên sân đấu nữa.
Bọn họ sợ rồi.
Dù sao thì hung thú Luyện Thể thập trọng quả thực cũng quá mạnh mẽ!
Ít nhất đối với bọn họ, đi lên chính là muốn ăn đòn.
Còn không bằng trực tiếp buông tha.
Đối với việc này, chấp sự điểm danh cũng không có ngạc nhiên chút nào.
Hàng năm đều sẽ xuất hiện loại tình huống này, hắn cũng đã quen.
Sau đó liền tiếp tục điểm danh.
“Tiếp theo, Nhiếp Kim.”
Chấp sự vừa mới nói xong, lập tức một gã thanh niên đi ra từ trong đám người.
Chỉ thấy gã cầm trong tay một thanh trường kiếm, sắc mặt bình thản như nước, trên người phảng phất mang theo một cỗ khí chất thanh nhã.
Nhàn nhã như dạo chơi trước sân quyết đấu.
Nhìn thấy hắn đứng ra, nhất thời trên sân lại truyền đến từng đợt âm thanh kích động.
“Nhiếp Kim!”
“Rốt cuộc cũng đến Nhiếp Kim ra tay sao?”
“Không biết Nhiếp Kim bây giờ tu luyện kiếm pháp tới mức nào rồi? Hắn muốn thông quan hẳn là vô cùng nhẹ nhàng đúng chứ?”
“Cũng chưa chắc, hung thú da dày thịt béo, ngay cả Triệu Vĩ cũng đánh kịch liệt như vậy, Nhiếp Kim chưa chắc có thể nhẹ nhõm hơn đâu.”
Không ít đệ tử ngoại môn sôi nổi bàn luận.
Bên kia Triệu Vĩ đã băng bó kỹ, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Nhiếp Kim.
Nhiếp Kim chính là đối tượng cạnh tranh trực tiếp của hắn, hắn cũng rất hiếu kỳ, Nhiếp Kim có thể thông qua được không?
Nhiếp Kim bước vào sân quyết đấu.
Rất nhanh, một con mãnh thú thật lớn bị đưa vào trong quyết đấu trường.
Nhiếp Kim cảm nhận được khí tức trên người con hung thú trước mắt này, mặt cũng lộ vẻ ngưng trọng.
Một khắc sau, trận chiến bắt đầu!
Không thể không nói, Nhiếp Kim quả thật được coi là thiên tài đứng top ba ngoại môn.
Thủ đoạn không tính là nhiều nhưng một tay kiếm pháp cực kỳ huyền diệu, quỷ mị vô ảnh.
Mỗi khi con mãnh thú kia sắp tới gần hắn, kiếm của hắn sẽ luôn xuất hiện tại vị trí kỳ quái, sau đó đâm về phía hung thú.
Khiến cho hung thú chịu đau khổ lùi về phía sau, dẫu thế nào nó cũng không cách nào thành công.
Mắt thấy Nhiếp Kim không ngừng dựa vào ưu thế bản thân cùng hung thú vật lộn, đánh cho hung thú bất lực.