“Là Trương sư huynh, chân truyền thứ mười của Bắc Tuyết môn chúng ta!”
“Trương sư huynh rốt cuộc cũng tới rồi!”
“Chờ một chút, đối thủ là Lưu Vân Tông Cố Dương?”
“Là Cố Dương trong truyền thuyết sao?”
“Khá lắm, vừa mới bắt đầu đã gặp hắn? Ha ha, Trương sư huynh thật là may mắn.”
Không ít đệ tử Bắc Tuyết Môn sau khi nghe thấy đối thủ của Trương Hoài Nho là Cố Dương thì lập tức mặt mày hớn hở.
Mặc dù bọn hắn đều đã nghe nói qua thanh danh của Cố Dương.
Nhưng lúc đó là lúc Cố Dương ở Tụ Khí cảnh.
Đệ tử chân truyền đều là Ngưng Chân cảnh!
Nhất là Trương sư huynh chân truyền đệ thập, còn là Ngưng Chân cảnh tầng tám!
Cố Dương vừa mới trở thành chân truyền, làm sao có thể là đối thủ của Trương sư huynh?
Trên đài cao của quảng trường.
Lần này các Đại trưởng lão bốn đại tông môn nhao nhao ngồi xuống.
“Ồ? Hắn chính là thiên kiêu Cố Dương của Lưu Vân Tông các ngươi gần đây sao?”
Bên cạnh đại trưởng lão Lưu Vân tông, đại trưởng lão Bắc Tuyết Môn sờ lên chòm râu của mình, nhìn thoáng qua Cố Dương đang chậm rãi đi về phía sân đấu, trong mắt đục ngầu lóe lên hào quang.
Hắn tự nhiên liếc mắt một cái đã nhìn ra tu vi của Cố Dương hôm nay.
Ngưng Chân cảnh tầng ba!
Không hổ là thiên kiêu!
Khó trách tông chủ Lưu Vân Tông lại phá lệ đề bạt hắn làm đệ tử chân truyền!
“Sao vậy? Hâm mộ rồi à?” Đại trưởng lão của Lưu Vân Tông vừa cười vừa nói.
“Quả thật là có chút, chẳng qua hắn tới quá sớm. Nếu đợi thêm vài lần nữa, chỉ sợ lần thi đấu này sẽ là thiên hạ của hắn. Nhưng hiện tại... Hắn không phải đối thủ của Trương Hoài Nho.”
Trên mặt đại trưởng lão Bắc Tuyết Môn cũng lộ ra vẻ tươi cười, ngay lập tức có chút tự tin nói.
Đối với điều này, Đại trưởng lão Lưu Vân Tông chỉ cười mà không nói, từ chối cho ý kiến.
Suy cho cùng hắn cũng có loại ý nghĩ này.
“À, đợi thêm mấy lần nữa? Thế giới này thiên tài đông đảo, ta thấy Cố Dương này chẳng qua chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, chờ qua vài năm, còn chưa hẳn có thể sống sót.”
Đúng lúc này, đại trưởng lão Bạch Dương Tông cười lạnh một tiếng nói.
Nghe hắn nói vậy, Đại trưởng lão Lưu Vân Tông nhất thời nhướng mày.
“Ngươi có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ là nói cách nhìn của ta đối với mỗi người mà thôi.”
“Nếu ngươi không muốn nghe, vậy không cần nói là được.”
Đối mặt với chất vấn của đại trưởng lão Lưu Vân Tông.
Đại trưởng lão Bạch Dương Tông giang tay ra tỏ vẻ thập phần tùy ý.
Lời nói vừa rồi của hắn hoàn toàn là để chọc giận đại trưởng lão Lưu Vân Tông mà thôi.
Dù sao bản thân hai nhà bọn họ vốn không hợp nhau!
Đại trưởng lão Bắc Tuyết môn và Phong Sương môn thấy vậy cũng bất đắc dĩ, không có ý hòa giải.
“Hừ!”
Đại trưởng lão Lưu Vân Tông hiển nhiên cũng lười nói chuyện với đại trưởng lão Bạch Dương Tông, hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa.
Ánh mắt lại nhìn về phía đấu trường số năm.
Chỗ đó...
Trận đấu sắp bắt đầu!
Trên quyết đấu trường.
Trương Hoài Nho cũng kinh ngạc nhìn Cố Dương trước mắt.
Tuổi còn trẻ!
Quá trẻ tuổi!
Còn chưa đến mười tám tuổi đi.
Bằng chừng ấy tuổi... Cũng đã trở thành đệ tử chân truyền.
Hơn nữa...
Tu vi lại đi tới Ngưng Chân cảnh tầng ba!
Thiên tư như thế, thật sự là khiến người bên ngoài ghen tị!
Cho dù là Trương Hoài Nho cũng không khỏi cảm thấy có chút tự ti.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
“Ngươi chính là Cố Dương sao?”
“Không thể không thừa nhận, thiên phú của ngươi đúng là rất khoa trương.”
“Mười tám tuổi đã đột phá Ngưng Chân cảnh tầng ba, nếu đợi đến lần thi đấu kế tiếp, có lẽ ta sẽ không phải đối thủ của ngươi.”
“Nhưng bây giờ... ngươi không phải đối thủ của ta.”
“Đầu hàng đi, ta không muốn làm ngươi bị thương.”
Trương Hoài Nho khoanh hai tay trước ngực, nói có chút khí khái.
Trong lòng hắn còn có chút đắc ý.
Tuy ngươi là thiên tài, nhưng bây giờ chẳng phải vẫn đang bị ta dẫm dưới chân hay sao?
Không thể không nói, loại cảm giác đem thiên tài dẫm dưới chân này... Dường như còn rất sảng khoái!
Trương Hoài Nho vừa nói ra lời này, lập tức khiến không ít đệ tử nội môn Bắc Tuyết Môn kích động cảm khái.
“Không hổ là Trương sư huynh, quả nhiên cách cục rất lớn!”
“Chẳng qua không nghĩ tới Cố Dương kia thế mà đã Ngưng Chân cảnh tầng ba, thiên tư thật khủng bố!”
“Thiên tư có kinh khủng hơn nữa thì sao? Chẳng phải bây giờ cũng phải cúi đầu trước mặt Trương sư huynh à?”
“Tu vi chênh lệch không phải thứ thiên tư có thể rút ngắn dễ dàng như vậy!”
Bọn hắn kích động nghị luận.
Những chân truyền Lưu Vân Tông khác đều khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút không quá thoải mái.
Nhưng cũng không nói thêm gì.
Giữa sân.
Cố Dương nghe được lời này của Trương Hoài Nho, tùy ý nói ra.
“Bảo ta đầu hàng à? Ngại quá, ngươi còn không xứng.”
Cố Dương đứng tại chỗ, thần sắc lạnh nhạt.
Bộ dáng kia, dường như hoàn toàn không để Trương Hoài nho vào mắt!
Rào!
Cố Dương vừa nói ra lời này, nhất thời dẫn tới vô số đệ tử Bắc Tuyết Môn cảm thấy giật mình, rung động, phẫn nộ!
Loại cảm xúc não cũng có.
Dù sao Cố Dương xem thường chân truyền Bắc Tuyết Môn, tương đương với xem thường Bắc Tuyết Môn bọn họ!
Mà các chân truyền Lưu Vân Tông cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Khá lắm... Cố sư đệ không khỏi cũng quá khí phách.
Lời thế mà cũng dám nói?
Phải biết rằng hắn cùng Trương Hoài Nho còn kém xa năm tiểu cảnh giới!
Mặc dù nghe rất thoải mái.
Nhưng mà Trương Hoài Nho kia chắc chắn sẽ không nương tay!
Giữa sân.
Đúng như suy nghĩ của bọn họ.
Trương Hoài Nho lúc này, mặt đầy tức giận.
“Ngươi!?”
Hắn ta căm tức nhìn Cố Dương.
Rất hiển nhiên, loại thái độ này của Cố Dương khiến hắn rất khó chịu!
Tu vi của hắn cao hơn Cố Dương trọn vẹn năm tiểu cảnh giới.
Ngươi lấy đâu ra can đảm khiêu khích ta như vậy?
“Ta lại muốn cho ngươi xem, rốt cuộc ta xứng hay không xứng!”
Trương Hoài Nho không nhiều lời.
Nhiều lời cũng vô ích.
Không bằng trực tiếp chiến đấu thấy chân chiêu!
Nói mình không xứng à?
Vậy để ngươi xem có xứng hay không!
Hắn xuất thủ không hề lưu thủ.
Hắn rút trường đao bên hông ra, chân khí hùng hậu bùng nổ.
Tràn ngập trong trường đao, bộc phát ra một cỗ áp lực cực kỳ cường hãn.