Rất hiển nhiên.
Loại đề thăng này là không có hấp thu linh thạch hoặc bảo dược.
Thuộc loại đề thăng cơ bản nhất.
Cũng chính là dựa vào hấp thu linh khí thiên địa, chậm rãi tích lũy tăng lên.
Cho nên mới có thể chắc chắn như vậy.
“Xem ra sau khi sửa chữa, khả năng tăng lên sẽ trực tiếp dựa theo tốc độ tu luyện cơ bản nhất để tính, sẽ không bao gồm cơ duyên linh thạch.”
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Dương hơi ngưng tụ.
Cứ như vậy...
Việc tăng căn cốt tư chất của mình thì phải đưa vào danh sách hàng ngày.
Nếu không mỗi một lần sửa chữa, bản thân mình đều quá thua thiệt!
Tư chất càng cao, lợi ích khi sửa đổi lấy được lại càng lớn!
Tỷ như phải tối đa hóa lợi nhuận mới được.
Đang lúc suy nghĩ.
Một bên khác Vân Sơn lại cắn răng.
Vừa rồi hắn ta còn đang trào phúng Cố Dương tu vi không đủ, không bằng mình.
Không nghĩ tới Cố Dương lại đột phá ngay tại chỗ.
Hơn nữa căn bản không nhìn thấy hắn tu luyện, cũng không nhìn thấy hắn thôi động công pháp.
Tu vi của hắn ta đột nhiên tăng vọt.
Trực tiếp đi tới cảnh giới giống mình!
Lần này phiền toái rồi!
Nhưng hắn cũng tự tin với thủ đoạn của mình.
Cùng lắm thì...
Lại dùng con át chủ bài của mình là được rồi!
Mặc dù trong vòng một ngày dùng hai lần sẽ sinh ra gánh nặng cực lớn với thân thể, nhưng bây giờ cũng không quản được những thứ kia.
Nghĩ đến đây, Vân Sơn không chút do dự, trực tiếp ra tay!
Rẹt!
Thân hình Vân Sơn lại lao nhanh về hướng Cố Dương.
Trong ánh mắt hắn tràn đầy sát ý.
Lại lần nữa nâng lên nắm đấm, muốn thông qua phương thức nhanh chóng tới gần, thừa dịp Cố Dương còn chưa kịp phản ứng, một quyền đánh chết hắn!
Mà Cố Dương cũng giống như là không chú ý tới hành động của hắn.
Trong lòng hắn lập tức mừng như điên.
Sau đó rất nhanh xuất hiện trước người Cố Dương.
Tâm niệm hắn khẽ động, dốc toàn bộ thủ đoạn.
Tất cả tập trung vào một quyền này!
“Trấn Sơn Kình!”
Hắn trừng mắt, trong lòng phát ra tiếng gào thét phẫn nộ.
Nắm đấm mang theo lực lượng khủng bố hung hăng đập về phía Cố Dương.
Hiện giờ khoảng cách gần như vậy.
Cho dù Cố Dương phản ứng lại, cũng tuyệt đối không thể tiếp được một quyền này của mình!
Một quyền này của hắn... đã chém chết yêu thú Nhị giai Kim Cương Hùng đấy!
Nghĩ đến đây, trong mắt Vân Sơn tràn đầy kích động.
Chỉ cần chém giết được Cố Dương, thanh hạ phẩm linh kiếm kia sẽ thuộc sở hữu của ta!
Thậm chí...
Có lẽ còn có thể lấy được bí mật khiến thực lực của Cố Dương tăng vọt!
Trong lúc nhất thời, dường như hắn đã thấy được tương lai tươi sáng của bản thân!
Chỉ cần chém giết Cố Dương...
Tiền đồ của hắn liền vô hạn!
Mà Cố Dương thì phát hiện động tác của Vân Sơn.
Một quyền này của Vân Sơn quả thật uy lực rất mạnh.
Nhưng bây giờ thực lực của hắn đã tăng lên.
Quyền này lọt vào mắt hắn...
Cũng không quá đáng sợ là mấy.
Cố Dương thần sắc lạnh nhạt.
Chợt chậm rãi xuất ra một quyền.
Ầm ầm!
Hai nắm đấm va chạm ầm ầm trên không trung.
Thấy cảnh này, đôi mắt Vân Sơn không những không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng.
“Chết đi cho ta!”
Trấn Sơn kình là một môn quyền pháp tương đối đặc thù.
Nhìn bề ngoài thì độ chắc chắn không lớn lắm, nhưng bên trong lại ẩn chứa ám kình.
Ám kình bộc phát, uy lực cực kỳ khủng bố!
Càng quan trọng hơn là khó có thể đề phòng.
Một khi trúng mục tiêu, gần như thành công một trăm phần trăm!
Cho nên khi nhìn thấy Cố Dương đối quyền ngược lại lại vui vẻ.
Vì quyền này sợ nhất là rơi vào khoảng không.
Bây giờ nắm đấm trúng đích, trong mắt hắn... Cố Dương hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Nghĩ đến đây, hắn vừa định trực tiếp bạo phát ám kình.
Nhưng đúng lúc này, tròng mắt hắn đột nhiên trợn trừng.
Bởi vì lực lượng từ tay phải truyền tới...
Quả thực là khủng khiếp tới cực điểm!
Thậm chí chân khí bao trùm nắm tay mình cũng chỉ ngăn cản được chưa tới mười giây.
Liền ầm ầm vỡ vụn!
Sau đó...
Lực lượng kinh khủng trực tiếp rơi vào trên tay phải của hắn!
Rặc rặc rặc!
Tiếng xương rạn nứt lập tức truyền đến.
Ngay sau đó, nắm đấm của hắn trực tiếp biến hình vặn vẹo.
Một luồng quyền phong kinh khủng trực tiếp xuyên thủng nắm đấm, nhắm thẳng mi tâm của hắn!
Rẹt!
Bịch!
Ngay cả thống khổ cũng không kịp để ý.
Quyền phong khủng bố trực tiếp đánh nát đầu Vân Sơn!
Chất hỗn hợp giữa não tủy và huyết dịch nhất thời rơi lả tả trên mặt đất.
Thi thể của Vân Sơn cũng ầm ầm ngã xuống đất.
Sau khi một màn này xảy ra, toàn trường nhất thời lâm vào trong yên tĩnh quỷ dị.
Nhưng sự yên tĩnh này chỉ tiếp tục không đến một giây đồng hồ.
Từng đợt âm thanh chói tai khủng hoảng truyền đến.
“Vân... Vân sư huynh bị giết rồi!”
“Chạy mau!”
“Chia nhau ra, nhanh chóng rút đi!”
Những đệ tử Bạch Dương tông còn lại vẫn đang vây xem không dám dừng lại chút nào, cuống quít bỏ chạy.
Cố Dương tất nhiên là một người sẽ không lưu lại.
Át chủ bài của mình đều lộ ra trước mắt bọn họ, nếu giữ lại, trái lại là thả hổ về rừng.
Mà thực lực của bọn họ cũng không tính là mạnh.
Ở trong mắt Cố Dương, giống như bóp chết một con kiến, không có gì khó khăn cả.
Cố Dương nhấc lên hạ phẩm linh kiếm, một kiếm một đệ tử Bạch Dương Tông ra đi.
Ngắn ngủi mười mấy giây.
Trên mặt đất có hơn mười thi thể của đệ tử Bạch Dương tông.
Xác chết la liệt khắp nơi, máu nhuộm đỏ cả đất trời.
Mùi máu tươi cũng cực kỳ nồng đậm.
Nhưng Cố Dương đã sớm quen với tình cảnh này.
Cũng không có ngập ngừng, trực tiếp xuất thủ hái xuống cây Đoán Cốt Hoa cách đó không xa kia.
“Đồ tốt để đề thăng căn cốt tư chất.”
Ánh mắt Cố Dương lộ ra một tia mừng rỡ cùng một tia tiếc nuối.
Nếu mình sớm lấy cây Đoán Cốt Hoa này tới tay, nuốt vào sửa chữa tu vi của mình...
Tăng lên khẳng định sẽ càng lớn hơn.
Nhưng cũng không có cách nào.
Nếu không sửa đổi, muốn lấy được cây Đoán Cốt Hoa này cũng không dễ dàng.