“Xem ra cảnh giới vẫn phải tăng lên mới được.”
Hắn lắc lắc đầu.
Cố Dương liền đưa mắt nhìn vào danh sách nhiệm vụ trước mắt.
Phía trên giới thiệu kỹ càng về thông tin về sơn phỉ cần tiêu diệt.
Cố Dương cẩn thận xem.
Mấy phút sau.
“Thủ lĩnh sơn phỉ cũng là đại đương gia là Tụ Khí cảnh tầng bảy sao? Hẳn là vấn đề không lớn.”
Cố Dương dừng một chút.
Hắn cũng không dừng lại hẳn.
Chuẩn bị lương khô và nước uống xong xuôi, liền cầm bảng nhiệm vụ rời khỏi Lưu Vân Tông.
Xuống núi.
Ở Hắc Phong tiểu trấn dưới núi nghỉ ngơi một chút.
Lập tức đi về hướng Thanh Mộc trấn!
Trấn Thanh Mộc.
Khoảng cách với toà núi Lưu Vân Tông toạ lạc cũng không phải quá xa.
Cố Dương cưỡi ngựa tới hai canh giờ liền đến nơi này, tìm được Trương gia tuyên bố nhiệm vụ.
“Lão gia! Lão gia! Đại nhân Lưu Vân Tông đến rồi!”
“Lưu Vân Tông đại nhân đến rồi!”
Lập tức, bên trong phủ đệ Trương gia truyền đến từng đợt thanh âm ồn ào.
Đối với chuyện này Cố Dương cũng không có chút ngoài ý muốn nào.
Dù sao đối với người bình thường, cho dù chỉ là một đệ tử ngoại môn của Lưu Vân Tông thì thân phận cũng xem như thập phần cao quý.
Huống chi hắn hiện tại đã là đệ tử nội môn tôn quý hơn.
Cũng không lâu lắm.
Gia chủ Trương gia vội vàng đi ra nghênh đón.
“Đại nhân, xin mời vào!”
Rất nhanh, Cố Dương liền được mời đến phòng tiếp khách, ngồi xuống vị trí đầu.
“Đại nhân, rốt cuộc cũng đã ngóng được ánh trăng, ánh trăng đưa đại nhân tới rồi!”
“Gần đây đám sơn phỉ kia cực kỳ hung hăng, không coi ai ra gì, thường xuyên đến trấn Thanh Mộc chúng ta chiếm nhà cướp bóc, không ít dân chúng lầm than vì đó!”
Gia chủ Trương gia vẻ mặt cay đắng.
“Nói tình huống cụ thể đi.”
Cố Dương khẽ gật đầu.
Sau đó, gia chủ Trương gia liền vội vàng giải thích.
Hóa ra mấy năm gần đây Hắc Phong sơn phỉ mới xuất hiện ở gần Thanh Mộc trấn.
Trước kia Thanh Mộc trấn vô cùng hòa bình, nhưng từ khi đám sơn phỉ Hắc Phong đến.
Từ đây về sau, trấn Thanh Mộc bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Dân chúng trong cả trấn Thanh Mộc không dám dễ dàng ra khỏi cửa.
Bởi vì sơn tặc Hắc Phong không việc ác nào không làm, trấn bọn hắn chỉ sợ sẽ bị nhìn chằm chằm!
“Hiện tại đám Hắc Phong sơn phỉ kia đang ở đâu? Ngươi có biết không?”
Cố Dương lại hỏi.
“Biết, ta phái người lặng lẽ theo dõi bọn họ, bọn họ bây giờ liền ở trên một ngọn núi gần trấn Thanh Mộc!”
“Nhân số rất nhiều, có vài trăm người!”
Nghe vậy, Cố Dương khẽ gật đầu.
Không khác lắm với những gì mình dự đoán.
“Dẫn ta đi theo.”
“Hả?”
Nghe được lời Cố Dương nói, gia chủ Trương gia nhất thời sửng sốt một chút.
Hiện tại liền ra tay luôn sao?
“Cố đại nhân, có phải quá sốt ruột rồi không? Có nên thừa dịp bóng đêm mà động thủ hay không, dù sao nhân số đối phương rất nhiều, ta sợ... “
Đối với lời nói của Trương gia gia chủ, Cố Dương tùy ý khoát tay áo.
“Được rồi, không cần lo lắng những chuyện này, nếu các ngươi muốn tìm sự an bình thì nghe lời của ta mà làm đi.”
“Dẫn ta đi tới nơi đóng quân của Hắc Phong sơn phỉ, sau đó lại phái người thực lực mạnh nhất trấn các ngươi ở xung quanh ngăn chặn, một khi có một ít cá lọt lưới chạy đến, thì tận lực ngăn cản bọn hắn, nếu không ngăn được cũng không cần liều mạng.”
Cố Dương vừa nói như vậy, mặc dù trong lòng gia chủ Trương gia có chút lo lắng, nhưng cũng không dám ngỗ nghịch Cố Dương.
Chỉ có thể gật đầu liên tục.
“Vâng, Cố đại nhân!”
Sau đó gia chủ Trương gia cũng động tác hết sức nhanh nhẹn phái người dẫn dắt Cố Dương đi tới nơi đóng quân của sơn phỉ.
Bên kia cũng là sắp xếp cho hộ vệ Luyện Thể Cảnh dựa theo cách nói của Cố Dương, vây quanh ở phụ cận.
“Đại nhân, phía trước chính là nơi đóng quân của Hắc Phong Sơn phỉ.”
Một gã tộc nhân Trương gia hình thể thon gầy vội vàng cúi đầu cung kính nói.
Nghe đến đó, Cố Dương không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.
Nơi đó có thể nghe rõ ràng được một vài tiếng ầm ĩ.
Hiển nhiên...
Nơi đó chính là địa phương mà Hắc Phong sơn tặc trú đóng.
“Ừm, ngươi trở về đi.”
Cố Dương hơi khoát tay.
Tên tộc nhân Trương gia lập tức như được đại xá, vội vàng rời đi.
Hiển nhiên là sợ hãi tới cực điểm, sợ bị sơn phỉ phát hiện.
Đối với việc này, Cố Dương chỉ khẽ lắc đầu.
Cũng không quá để ý.
Sau đó, Cố Dương liền đi thẳng đến nơi đóng quân của sơn phỉ.
Xung quanh chỗ Hắc Phong sơn phỉ có người trông coi.
Trong nháy mắt Cố Dương bước vào trong đó.
Đã có người trông coi phát hiện ra Cố Dương.
Uuuuu!
Một tên sơn phỉ trong đó lập tức lấy ra một cái kèn thật lớn từ phía dưới, lớn tiếng thổi lên.
Rẹt!
Nhất thời cả đám sơn phỉ với khuôn mặt hung tàn bước ra ngoài.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Có người tiến vào lãnh địa của chúng ta?”
“Chỉ cần đuổi hắn đi là được rồi? Sao mà lại thổi lệnh tập kết?”
“Tên kia mặc quần áo và trang sức của Lưu Vân Tông, chỉ sợ không dễ trêu chọc!”
“Cái gì!?”
Trong trú điểm.
Không ít sơn phỉ nghe thấy thế thì biến sắc.
Người của Lưu Vân Tông tới lãnh địa của họ, thì còn có chuyện gì tốt chứ?
“Nhanh đi thông báo cho Đại đương gia!”
Mà ngay khi đám sơn tặc nhanh chóng hành động.
Cố Dương đã đứng ở cửa nhà của sơn phỉ.
Nhìn cửa gỗ trước mặt.
Y trực tiếp một cước đá văng.
“Kẻ đến là ai! Đây là địa bàn của Hắc Phong sơn trại chúng ta, không muốn sống nữa sao?!”
Một tên sơn phỉ trên mặt có ba vết sẹo tức thì hung thần ác sát nhìn chằm chằm Cố Dương.
Trong ánh mắt tràn đầy vẻ hung ác.
Mà sau khi hắn cảm giác được tu vi của Cố Dương, hắn nhất thời sửng sốt.
Trên mặt chợt lộ vẻ kinh hỉ.
“Tụ Khí cảnh tầng hai?”
“Ha ha ha! Chúng tiểu nhân, vây quanh hắn cho ta!”
Người nói chính là Nhị đương gia của Hắc Phong sơn phỉ.