Mà Hoàng Cung Hoàng Thành, khi tiến vào, cũng có thể nhìn thấy được kiến trúc to lớn uy nghiêm kia!
Sau khi tiến vào hoàng thành.
Sở Hoàng cũng không hề keo kiệt.
Trực tiếp an bài cho Cố Dương một tòa biệt viện thật xa hoa thật lớn cho bọn họ ở.
Đối với việc này, Cố Dương cũng đều chấp nhận.
Hắn đương nhiên biết rõ Sở Hoàng đã nhìn trúng thiên phú của mình.
Đồng thời cũng hiểu ra.
Loại cảm giác nhìn trộm lúc trước, chỉ sợ đó là thủ đoạn mà Sở Hoàng có thể lợi dụng.
Có thể nhìn trộm tình huống trong bí cảnh Tử Nguyệt.
Thủ đoạn mình thi triển trong bí cảnh Tử Nguyệt đoán chừng cũng đã bị Sở Hoàng biết được, cho nên đương nhiên cũng không khách khí.
“Cố tiểu hữu ngày sau nếu như cần gì, liền trực tiếp phân phó hạ nhân là được.”
Trước khi đi, Sở Hoàng cười nói với Cố Dương.
“Đa tạ Sở Hoàng bệ hạ, không biết trong hoàng thành có nơi nào thích hợp để tu luyện không?”
Cố Dương hơi chắp tay, sau đó nghĩ đến cái gì, không khỏi hỏi.
“Địa phương thích hợp tu luyện? Cố tiểu hữu chuẩn bị đột phá Bão Nguyên cảnh sao?”
Ánh mắt Sở Hoàng hơi sáng lên.
Cố Dương hẳn là vừa mới đột phá Ngưng Chân cảnh tầng mười không bao lâu nhỉ?
Nhanh như vậy đã chuẩn bị đột phá Bão Nguyên cảnh?
Nghe vậy, Cố Dương cũng không có ý che giấu.
Hắn khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Sở Hoàng thoáng suy tư một phen.
Rồi chậm rãi nói: “Đã như vậy, trẫm lập tức cho người chuẩn bị cho ngươi một gian bế quan thất có được Tụ Linh Trận!”
Đột phá Bão Nguyên cảnh không phải chuyện nhỏ.
Chí ít Sở Hoàng là một người từng trải là vô cùng rõ ràng.
Cho nên cũng không chút keo kiệt, trực tiếp vung tay lên bảo người đi an bài.
Thấy vậy Cố Dương cũng lộ ra vẻ mặt cảm kích nói: “Vậy thì làm phiền Sở Hoàng bệ hạ.”
“Không sao, với thiên tư của Cố tiểu hữu, nếu có thể đột phá tới Bão Nguyên cảnh, nghĩ đến một thân bản lĩnh liền có thể phát huy càng thêm hoàn mỹ, nói không chừng qua vài năm nữa, trẫm còn cần phải trông lên ngươi.”
“Bệ hạ nói đùa rồi.”
Một phen nói cười qua đi.
Sở Hoàng cũng dẫn theo một đám hoàng tử rời đi.
Sở Linh Nhi vẫn còn nhớ mãi không nỡ, nhưng trong toàn bộ quá trình này nàng cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể lặng lẽ nhìn chằm chằm Cố Dương.
Đợi đến lúc đám người Sở Hoàng rời đi.
Cũng không lâu lắm, trong hoàng cung xuất hiện một đám người, dựng thẳng một cái tụ linh trận trong biệt viện của Cố Dương!
Những người này, dường như là trận pháp sư.
Chuyên nghiên cứu trận pháp.
Tốc độ xây dựng Tụ Linh trận càng là rất nhanh.
Trong nháy mắt khi hoàn thành, Cố Dương liền có thể cảm nhận được rõ ràng linh khí phụ cận trở nên nồng đậm.
Đến khi đám trận pháp sư hoàng thất rời đi.
Cố Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức không chút do dự tiến vào trong phòng, được Tụ linh trận bao bọc.
“Tiếp theo... Cũng đến lúc đột phá Bão Nguyên cảnh rồi!”
Cảnh giới của Cố Dương đã rất lâu không tăng lên.
Thứ nhất thiên tư bị hạn chế, không thể đột phá một cách dễ dàng.
Một phương diện khác là hắn còn muốn tiếp tục rèn luyện nội tình của bản thân.
Như vậy đến lúc đó đột phá rồi sửa đổi có thể thu được nhiều lợi ích hơn.
Nhưng bây giờ không cần phải tiếp tục chờ đợi nữa.
Nhị trưởng lão của Bạch Linh Tông Hạ Bình Nghĩa mang đến áp lực cực lớn cho hắn.
Nếu không đột phá đến Bão Nguyên cảnh, chỉ sợ mình sẽ vĩnh viễn bị hạn chế ở trong Hoàng Thành Sở quốc.
Nhưng hắn ta không thể vĩnh viễn ở lại hoàng thành Sở quốc.
Hắn còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý xong.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt hắn bất giác hiện lên một trận hung sát.
“Bạch Linh Tông, ta nhớ kỹ các ngươi rồi!”
Cố Dương hít sâu một hơi, quăng toàn bộ tạp niệm ra sau đầu.
Ngay khoảnh khắc sau.
Bàn tay hắn khẽ đảo.
Nhất thời Hàn Ngọc Tuyết Liên trực tiếp rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Cố Dương không chút do dự, tâm niệm vừa động.
Sửa chữa Hàn Ngọc Tuyết Liên, thời gian là... Ngàn năm sau!
Rẹt!
Trong nháy mắt, Hàn Ngọc Tuyết Liên trong tay Cố Dương nhất thời bộc phát ra một trận hàn ý ngập trời.
Khí tức ẩn chứa trong đó lại tinh thuần vô số lần.
Nhìn thấy vậy, ánh mắt Cố Dương cũng sáng lên.
Sau đó không chút do dự ăn Hàn Ngọc Tuyết Liên vào.
Tuyết Liên vào miệng chính là truyền đến từng đợt cảm giác lạnh buốt.
Ngay sau đó liền hóa thành một đạo năng lượng tinh thuần, theo yết hầu chảy qua tứ chi bách hài, cuối cùng rơi vào trong đan điền.
Giờ phút này, Cố Dương chỉ cảm giác được đan điền của mình giống như được cải tạo lại.
Hắn cũng không chút do dự, toàn lực thôi động Thần Cương Kiếm Quyết.
Toàn bộ công pháp được triển khai.
Vô số linh khí giống như thủy triều không ngừng hướng Cố Dương mà bay tới.
Lực hấp dẫn kinh khủng kia, gần như trong nháy mắt liền rút sạch sẽ linh khí trong vòng trăm dặm trên không chỗ Cố Dương!
Linh khí nồng đậm tràn vào trong cơ thể.
Sau khi trải qua luyện hóa, hình thành chân khí tinh thuần ùa vào đan điền.
Chân khí dày đặc ngưng tụ chung một chỗ xoay quanh không ngớt.
Nhưng thủy chung vẫn không thể ngưng tụ thành chân nguyên.
Đây cũng là khốn cảnh Cố Dương gặp phải trong lúc tu luyện.
Thiên tư có hạn, không thể đột phá.
Nhưng tình huống lúc này lại phát sinh biến hóa!
Cố Dương thông qua nội thị là nhìn thấy tầng băng sương bám vào trong đan điền lập tức tản mát ra từng đợt rét lạnh thấu xương.
Mà cỗ hàn ý này trực tiếp kích thích chân khí nồng đậm trong đan điền của hắn bắt đầu ngưng kết xoay quanh.
Thấy vậy, tâm tình Cố Dương cũng chấn động.
Sau đó điên cuồng hấp thu linh khí.
Chân khí không ngừng được truyền vào đan điền.
Cố Dương cũng cảm nhận được rõ ràng, chân khí trong đan điền mình dưới tác dụng của tầng băng sương đang nhanh chóng phát sinh biến hóa!
Thời gian như từng giọt từng giọt nước trôi qua.
Trong nháy mắt, một lúc lâu sau.
Sáng sớm.
Bên trong căn phòng.
Cố Dương sắc mặt bình tĩnh ngồi xếp bằng, trong đan điền của hắn vẫn như cũ bộc phát ra một sức hấp dẫn kinh người.
Chỉ là tất cả linh khí trên bầu trời lúc này gần như đều được Cố Dương hấp thu sạch sẽ toàn bộ.
Ngay khoảnh khắc sau.
Trên người Cố Dương bỗng nhiên truyền ra một trận tiếng nổ trầm thấp.
Ầm ầm!
Một cỗ khí tức kinh khủng lập tức từ trong cơ thể Cố Dương bộc phát ra.
Cố Dương bỗng nhiên mở to mắt.
Khí tức trong cơ thể trực tiếp bộc phát!
Một đạo chân nguyên vô cùng tinh thuần trực tiếp hiện ở trên bàn tay của hắn!
“Đây chính là... Chân Nguyên sao?!”