“Tiểu tử ngươi làm rất không tệ!”
“Ngươi thông qua khảo nghiệm của ta, hiện tại... Đem thân thể của ngươi giao cho ta đi!”
Trung niên nam tử nhếch miệng lên, lộ ra một tia tươi cười âm lãnh.
Trong ánh mắt tràn đầy tham lam.
Nhìn thấy như vậy, Cố Dương cũng không khỏi thần sắc biến đổi.
Khá lắm, trong nhẫn trữ vật này, thế mà lại cất giấu một luồng tàn hồn!
Mà cái gọi là Tử Nguyệt thí luyện tháp này không phải thí luyện!
Rõ ràng chính là tên gia hỏa này vì muốn sàng lọc lấy thể xác thích hợp mà đoạt xá!
Lập tức trong ánh mắt Cố Dương bộc phát ra một trận sát ý.
Vậy mà lại bị ám hại!
Mà nhìn thấy phản ứng của Cố Dương.
Tàn hồn Tử Nguyệt phát ra một tiếng cười lạnh.
“Nhóc con, đừng chống cự lại nữa!”
“Tử Nguyệt ta tung hoành Thanh Vực nhiều năm như vậy, thiên kiêu gì mà chưa từng thấy qua.”
“Ngươi chỉ là Ngưng Chân cảnh, tưởng rằng có thể đánh với ta một trận sao?”
“Ta đường đường là cường giả Sinh Tử cảnh, cho dù chỉ còn lại một đạo tàn hồn, cũng không phải một Ngưng Chân cảnh như ngươi có thể so sánh!”
“Tự chủ đưa thân thể của ngươi cho ta, có lẽ ta sẽ nhẹ nhàng với linh hồn của ngươi hơn một chút.”
Tàn hồn Tử Nguyệt toét miệng, phát ra từng đợt cười thê lương.
Nghe thấy vậy Cố Dương nổi cả da gà!
“Cút!”
Hắn lười nhiều lời, trực tiếp hô một câu.
Xoẹt một tiếng, linh kiếm trực tiếp ra khỏi vỏ!
Hạ xuống tay Cố Dương.
Chân khí ầm ầm bộc phát.
Bịch!
Trói buộc xung quanh ầm ầm vỡ nát.
Ngay khoảnh khắc sau.
Cố Dương giơ tay lên, không chút do dự, chín thành kiếm ý ầm vang bộc phát!
Một kiếm chém ra!
Kiếm quang tung hoành! Một đạo kiếm khí vô cùng hung hãn, càng là ngang trời chém tới đạo tàn hồn kia!
Một kiếm chém xuống.
Nhà gỗ nhỏ lập tức bị phá hủy, mảnh gỗ vụn bay tán loạn.
Tất cả kiến trúc đều bị phá hủy trong khoảnh khắc!
Xoẹt xoẹt!
Kiếm khí nhanh chóng rơi vào trên người tàn hồn Tử Nguyệt.
Nhưng giờ phút này, khóe miệng Tử Nguyệt lại hiện ra một nụ cười âm lãnh.
Hắn không né tránh mà đứng tại chỗ.
Nhìn đạo kiếm khí kia lao nhanh đến.
Sau đó một màn làm cho đồng tử Cố Dương co rụt lại xuất hiện.
Xuy!
Kiếm khí đúng là trực tiếp xuyên qua tàn hồn Tử Nguyệt.
Đánh tan tàn hồn.
Chợt rơi vào trên không gian lá chắn cách đó không xa, lưu lại một vết tích sâu.
Nhưng ngay sau đó tàn hồn lại được phục hồi, khôi phục lại hình dáng Tử Nguyệt.
Mà lúc này, mặt Tử Nguyệt vẫn như cũ lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
“Chín thành kiếm ý, đúng là một tên gia hỏa thiên phú dị bẩm!”
“Chẳng qua rất đáng tiếc, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ kiếm ý Đại viên mãn, có lẽ có thể uy hiếp đến ta, nhưng hiện tại... Còn lâu mới đủ.”
“Hiện tại đến ta!”
Trong ánh mắt Tử Nguyệt hiện lên một vòng hào quang giống như rắn độc.
Ngay khoảnh khắc sau.
Tàn hồn lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Con ngươi Cố Dương co rụt lại.
Một luồng không gian cường đại lập tức trói buộc toàn thân mình.
Tình huống này hoàn toàn khác biệt so với trước đây!
Năng lực phong tỏa không gian này mặc dù không tính là quá mạnh, chỉ cần dùng chút điểm lực là có thể tránh thoát.
Nhưng quả thực đáng ghét!
Mà ngay lúc thân thể Cố Dương bị phong tỏa trong nháy mắt.
Cố Dương liền chợt quay đầu lại, tàn hồn Tử Nguyệt đúng là xuất hiện ở sau lưng của mình.
Hắn ta đưa tay ra chộp về phía đầu mình.
Thấy vậy, đồng tử Cố Dương co rụt lại.
Sau đó không chút do dự, dùng sức giãy thoát khỏi phong tỏa, chợt bộc phát ra một quyền, hung hăng đánh về phía tàn hồn trước mặt!
Bịch!
Kết hợp với quyền ý tám thành đỉnh phong, một quyền đánh xuống.
Lập tức cả không gian đều bị chấn động.
Mà đạo tàn hồn kia trực tiếp bị đánh tan!
Nhưng...
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Đạo tàn hồn kia lại khôi phục như lúc ban đầu.
Quyền này dường như hoàn toàn không thể làm hắn bị thương.
Nhìn thấy điều này, thần sắc Cố Dương không khỏi ngưng tụ.
Thế mà không có hiệu quả!?
Mà kế hoạch của Tử Nguyệt thất bại, cũng là lui về sau mấy bước.
Nhíu mày nhìn Cố Dương.
“Tiểu tử, ta thấy ngươi rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt đấy! Vốn không muốn làm tổn thương ngươi, để cho thể xác của ta bị tổn hại. Không hoàn mỹ.”
“Nhưng ngươi thật sự là quá không ngoan!”
Trên mặt Tử Nguyệt lộ ra từng đợt sát khí.
Là một luồng tàn hồn.
Tử Nguyệt tự nhiên là không thể thôi động chân nguyên, bây giờ thứ hắn đang sử dụng.
Hoàn toàn đến từ Tử Nguyệt thí luyện tháp.
Trước khi chết, hắn đã chuẩn bị hoàn toàn.
Cũng không ngờ người đến trước mặt hắn lại là một thiên tài cực mạnh!
Cho nên Tử Nguyệt thí luyện tháp này có thể giúp hắn phát huy ra lực lượng Nguyên Hải Cảnh!
Nghĩ đến đây.
Tử Nguyệt liền mãnh liệt đưa tay lên.
Trong nháy mắt, phảng phất có vô số đạo khí tức giống như tịch diệt trong nháy mắt nhìn chằm chằm Cố Dương.
Thấy vậy, Cố Dương cũng không có bất kỳ ý tứ nương tay nào.
Linh kiếm trong tay phát ra một tiếng kiếm reo thanh thúy.
Ngay sau đó, Cố Dương nâng kiếm lên.
Kiếm ý kinh khủng ầm ầm bạo phát.
Đó là cả một đạo kiếm ý Tiểu Viên Mãn!
Mà cũng chính trong khoảnh khắc này.
Bốn bề đúng là bộc phát ra từng đợt hắc vụ kinh khủng, khí thế hung hăng nhắm thẳng Cố Dương mà đi!
Cố Dương cầm linh kiếm trong tay, kiếm ý Tiểu Viên Mãn bộc phát, chợt chém ngang về phía trước!
Xuy!
Một đạo kiếm khí khủng bố được cô đọng đến mức tận cùng đột nhiên bộc phát!
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Cùng lúc đó, từng đợt sương mù màu đen lại hiện lên.
Kiếm khí ầm ầm cuộn lại cùng một chỗ!
Một tiếng nổ cực lớn bộc phát.
Khiến toàn bộ không gian rung chuyển.
Ngoại giới.