Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ (Dịch)

Chương 114: Trảm thiên kiếm ý (11)

Chương Trước Chương Tiếp

Không đợi hắn tiếp tục suy tư.

Cố Dương chuyển động rồi!

Hắn chậm rãi vung nắm tay, bảy thành quyền ý phun ra!

Áp lực kinh khủng như thủy triều ập tới.

Trực tiếp rơi vào trên đạo kiếm khí vô cùng sắc bén kia!

UỲNH UỲNH RẦM RẦM!

Thanh âm chấn động kịch liệt vang vọng đất trời.

Trong nháy mắt va chạm, sắc mặt Trịnh Vũ biến đổi.

Bởi vì một quyền này của Cố Dương hạ xuống...

Kiếm khí bị đánh cho văng tung tóe, tứ tán tan đi!

Kiếm khí sắc bén quét ra chung quanh, trên vách tường hoặc là trên mặt đất lưu lại từng vết kiếm sâu không thấy đáy.

Nhưng những kiếm khí này không có một đạo nào rơi vào trên người Cố Dương!

Mà nắm đấm của Cố Dương... cũng dường như đem không gian đều đánh đến biến hình!

Kiếm khí đều tiêu tán.

Trong ánh mắt Cố Dương cũng lộ ra một tia hờ hững.

Dưới chân sinh ra gió, thân hình phảng phất quỷ mị một lần nữa xuất hiện trước mặt Trịnh Vũ.

Một quyền lại đánh ra!

“Ngươi!”

Nhìn thấy vậy, Trịnh Vũ cùng vẻ mặt đầy kinh hãi!

Lại bị chấn nát!

Tố Cổ Kiếm Pháp mà hắn toàn lực thi triển vậy mà lại bị một quyền của Cố Dương đánh nát!

Rốt cuộc thân thể của gia hỏa này đã đạt đến trình độ khủng bố bực nào!

Nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều.

Mắt thấy Cố Dương đánh ra một quyền.

Hắn không chút do dự vận chuyển chân nguyên bản thân tới cực hạn, Linh kiếm trong tay cũng lóe ra hào quang.

Muốn ngăn cản một quyền này của Cố Dương.

Nhưng lần này trong mắt Cố Dương lộ ra một tia cười lạnh.

Ầm ầm!

Áp lực kinh khủng trực tiếp giáng xuống.

Trịnh Vũ mồ hôi lạnh đầy đầu, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ!

Lực lượng này...

Thật sự là người có thể có được sao?!

Lạch cạch!

Nắm đấm của Cố Dương ầm ầm rơi xuống trước người Trịnh Vũ.

Trong nháy mắt, chân nguyên nứt vỡ.

“Phốc!”

Một ngụm máu tươi phun ra.

Thân thể Trịnh Vũ như con diều bị đứt dây nhất thời bay ngược ra ngoài.

Bành bành bành!

Cả người hắn đụng nứt vỡ vô số tảng đá lớn, tạo nên những vết tích vô cùng sâu và kinh khủng!

“Khụ khụ khụ!”

Trịnh Vũ hiện giờ đã có vẻ cực kỳ chật vật.

Quần áo toàn thân càng trở nên rách mướp.

Cả người hắn ta hiện đầy thương thế.

Trong ánh mắt nhìn về phía Cố Dương cũng tràn đầy hoảng sợ cùng kinh hoảng.

Quái vật!

Tên gia hỏa này...

Quả thực là quái vật!

Luận sức mạnh...

Thế nhưng không phải hắn là thiên kiêu dùng kiếm sao?

Vì sao lĩnh ngộ luyện thể và quyền pháp có thể khoa trương như thế?

Thậm chí còn sánh vai được với Quyền Ma!

Cố Dương đứng tại chỗ, nhìn Trịnh Vũ đã bay ra mấy trăm mét nằm trên mặt đất, hơi thở yếu ớt.

Cũng không có ý dừng lại.

Mà chậm rãi đi về phía Trịnh Vũ.

Nhìn thấy như vậy, Trịnh Vũ cùng sợ đến hồn phi phách tán.

Vội vàng thôi động chân nguyên che ở trước người.

Tuy hắn biết chân nguyên này không ngăn cản được nắm đấm của Cố Dương, nhưng làm như vậy, sẽ làm cho hắn có cảm giác an toàn.

“Cố Dương! Ngươi muốn làm gì!?”

“Ta cảnh cáo ngươi, ta là Tông Tử Kiếm Linh Tông. Nếu ngươi dám giết ta, ngươi cũng sẽ chết!”

Trịnh Vũ vội vàng gọi.

Trong giọng nói cũng tràn đầy lo lắng.

Bởi vì hắn nhìn ra một tia sát ý trong ánh mắt Cố Dương!

Hắn động sát tâm với mình!

“Cảnh cáo?”

Cố Dương cười lạnh một tiếng.

“Nếu hôm nay thực lực của ta không bằng ngươi, vậy kết quả sẽ ra sao?”

Bắt đầu từ thời khắc Trịnh Vũ động thủ thì hắn đã rõ ràng.

Gia hỏa này chính là chạy tới vì lấy tính mạng của mình mà đến!

Thanh trung phẩm linh kiếm kia mặc dù đối với hắn có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng chẳng qua chỉ là một cái cớ thích hợp mà thôi!

Cố Dương không có một chút nhân từ nào đối với người muốn giết mình cả!

Nhân từ đối với kẻ địch, đó là tàn nhẫn đối với chính mình!

Trịnh Vũ có thể cảm nhận được sát ý kinh khủng trên người Cố Dương truyền đến, hắn hiểu rõ.

Cố Dương tuyệt đối sẽ không nương tay.

Nghĩ đến đây, hắn không chút do dự, quay đầu bỏ chạy, ngay cả bội kiếm bên cạnh cũng không có ý định lấy!

Lấy tu vi Bão Nguyên cảnh tầng ba của hắn, Cố Dương chưa chắc có thể đuổi kịp hắn!

Hắn tự biết mình không phải đối thủ của Cố Dương.

Nếu Cố Dương hạ sát thủ, hắn tất nhiên sẽ chết ở chỗ này!

Hắn ta cũng không muốn chết!

Tốc độ của hắn cực nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã kéo ra mấy trăm mét!

Chờ đấy!

Chờ khi ta trở về bẩm báo chuyện này với tông môn, lúc đó nhất định phải giết ngươi!

Không chỉ mình ngươi, mà cả tông môn đứng sau lưng ngươi! Tất cả những ai có quan hệ với ngươi đều phải chết!

Chỉ là ngay khi hắn tưởng tượng ra cuộc sống tốt đẹp sau khi trốn thoát được.

Vèo vèo!

Một giọng nói thanh thúy truyền đến.

Mà bước chân của hắn cũng không nhịn được dừng lại một chút.

Gã trừng mắt nhìn thẳng, chậm rãi xoay người, vô cùng oán hận nhìn Cố Dương.

“Ngươi...”

Lúc này, một thanh trường kiếm trực tiếp xuyên thủng trái tim Trịnh Vũ!

Một kích mất mạng!

Mà thanh trường kiếm này rõ ràng là thanh hạ phẩm linh kiếm của Trịnh Vũ!

Trịnh Vũ ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cố Dương, trong ánh mắt tràn ngập oán độc cùng cừu hận sau đó bịch một tiếng ngã xuống đất.

Chỉ còn lại một hơi thở.

Cố Dương lại là thần sắc bình tĩnh mở miệng nói: “Làm kiếm khách, thế nhưng ném bội kiếm đi.”

“Ngươi cũng xứng dùng kiếm sao?”

Nhàn nhạt nói xong một câu, Cố Dương liền trực tiếp tiến lên, trực tiếp rút hạ phẩm linh kiếm trên người Trịnh Vũ ra.

Máu tươi phốc phốc xông lên như trút nước.

Cố Dương dùng chân khí chặn những huyết dịch này, toàn thân thẳng tắp, ngay cả một hạt bụi cũng không có nhiễm vào.

Rút kiếm xong, sinh cơ trong mắt Trịnh Vũ và ánh mắt hoàn toàn tiêu tán.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 28%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)