Sự kinh khủng của Quyền Ma có thể nói là uy danh hiển hách!
Ngoại trừ bốn người đứng đầu Anh Tài bảng, có thể nói những thiên kiêu gần mười hạng đầu đều từng bị gã đánh.
Thực lực có thể nói là rất mạnh mẽ!
Cố Dương thế mà hoàn toàn không sợ Quyền Ma, điều này khiến tất cả hoàng tử ở đây cảm thấy ngoài ý muốn.
Nghe lời nói của chư vị hoàng huynh bên tai.
Thất công chúa Sở Linh Nhi lại có suy nghĩ khác hẳn.
Dựa vào cái gì mà Cố Dương phải sợ Quyền Ma?
Cố Dương tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng biểu hiện ra thực lực cũng tuyệt đối không kém!
Chưa chắc đã kém hơn Quyền Ma!
Trong lòng Sở Linh Nhi thầm nghĩ, ánh mắt cũng vẫn luôn dừng trên người Cố Dương.
Chẳng biết tại sao nàng luôn cảm thấy khí chất trên người Cố Dương vô cùng hấp dẫn nàng.
Có lẽ... Có lẽ là do tuổi tác bọn họ giống nhau?
“Không sai biệt lắm đã đến thời gian rồi?”
“Lão Hà cũng nên ra sân.”
Mấy vị hoàng tử nhìn chằm chằm hình ảnh trong thủy tinh.
Mà ngay khi các vị xếp hạng trên bảng anh tài đang yên lặng chờ đợi.
Đột nhiên một bóng người sâu không lường được đột nhiên xuất hiện.
Trên người hắn ta mặc một chiếc áo choàng đen.
Trên ngực lại có một khối ngọc bài đường viền màu tím.
Mà cái ngọc bài này không ngờ lại là biểu tượng của hoàng thất Sở Quốc!
Thân ảnh mặc hắc bào rơi vào trước mặt mọi người, hiện ra khuôn mặt của hắn.
Đó là một lão giả hơn năm mươi tuổi, râu tóc hoa râm, mặt mũi tràn đầy lỗ chỗ.
Nhưng tinh thần lấp lánh, ánh mắt cũng sắc bén như ưng!
Hắn đến lập tức khiến mọi người ổn định tinh thần lại.
Dồn dập đứng dậy nhìn vị lão giả Hoàng thất này.
“Ha ha, xem ra các vị thiên tài tới sớm lắm đấy.”
“Hẳn là đã đến đông đủ rồi chứ?”
Lão giả mỉm cười, nhìn lướt qua xung quanh.
Ánh mắt hắn hơi dừng lại trên người Cố Dương, chợt nhìn về phía những người khác.
Dừng lại một lát trên thân Bạch Thiên Hồng.
Lúc này mới thu hồi ánh mắt.
“Rất tốt, nếu như đã đến đông đủ, lập tức mở ra Tử Nguyệt bí cảnh.”
“Trước khi tiến vào Tử Nguyệt bí cảnh, ta cũng muốn nói rõ trước một chút.”
“Lần bí cảnh Tử Nguyệt mở ra này, thời gian chỉ có thể tiếp tục ba ngày.”
“Ba ngày sau, bí cảnh sẽ tự truyền tống các ngươi đến đây.”
“Mặc dù bí cảnh Tử Nguyệt chính là hoàng thất Sở Quốc ta khống chế, nhưng cơ duyên các ngươi thu hoạch được trong bí cảnh Tử Nguyệt đều thuộc về các ngươi, không cần nộp lên cho hoàng thất của chúng ta, điểm này xin các ngươi yên tâm.”
“Về phần tranh đấu... Bên trong bí cảnh nguy cơ tứ phía, nếu không cẩn thận mất đi tính mạng, cũng chỉ có thể tính là vận khí các ngươi kém.”
Nói đến đây, trên mặt lão giả lộ ra một nụ cười tương đối mờ mịt, biểu đạt lời nói của hắn cũng rất đơn giản.
Đó chính là bất luận xảy ra tranh đấu gì trong bí cảnh Tử Nguyệt, hoặc là nói ai đã chết trong bí cảnh.
Tất cả đều không có quan hệ gì với hoàng thất Sở Quốc bọn hắn.
Mà lão giả này vừa nói ra lời này.
Nhất thời không ít thiên kiêu biến sắc.
Nếu mọi người đồng thời phát hiện cơ duyên, ắt sẽ tranh đấu.
Nếu không có hạn chế, hành trình bí cảnh Tử Nguyệt lần này, chỉ sợ sẽ vô cùng tàn khốc đấy!
Nhưng mà tất cả các thiên kiêu ở đây cũng không có ý tứ sợ hãi.
Con đường tu luyện là đấu với trời, tranh với người khác!
Nếu là sợ, vậy còn tính là thiên kiêu cái gì!?
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Sau khi lão giả nói xong không lâu.
Mặt đất bỗng nhiên rung động.
Sắc mặt lão cũng trở nên nghiêm túc.
“Chư vị chuẩn bị cho tốt.”
“Bí cảnh Tử Nguyệt sắp mở ra rồi!”
Lão giả nói xong.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt chờ mong.
Ngay khoảnh khắc sau.
Một cột sáng màu tím bỗng nhiên bắn mạnh ra từ dưới lòng đất.
Sau đó...
Một cánh cửa vàng ròng lớn thuận theo cột sáng màu tím chậm rãi hiện ra.
Hoàn toàn bày ra trước mặt tất cả mọi người.
Trang nghiêm!
Lộng lẫy!
Nặng nề!
Tất cả mọi người nhìn đại môn thuần màu vàng ròng trước mắt, nhất thời lộ vẻ cảm khái.
Cùng lúc đó.
Lão giả cũng không chần chờ chút nào.
Chỉ thấy hắn cong ngón tay búng ra.
Có một đạo vệt sáng màu tử kim vọt thẳng đến đại môn tinh kim kia!
Xì!
Hào quang chợt hiện!
Mà cánh cửa vàng ròng bên kia như được điều khiển, bắt đầu từ từ mở ra.
Ánh sáng màu trắng tách ra.
Cánh cửa lớn vàng ròng rất nhanh từ trạng thái đóng kín lúc trước dần dần biến thành khép hở.
Mà ngay khi tất cả mọi người chờ đợi cánh cửa mở rộng.
Lão giả lại vội vàng mở miệng.
“Bí cảnh đã mở, mau đi vào!”
Nghe được lời lão giả nói, lúc này mọi người mới vội vàng đi vào bên trong cánh cửa.
Cố Dương cũng cáo biệt Lý Thiên Minh, xoay người liền trực tiếp đi vào trong cánh cửa.
“Đến rồi đến rồi! Cuối cùng cũng bắt đầu!”
Trong cung điện.
Mấy vị Hoàng tử mặt lộ vẻ hưng phấn, chờ mong nhìn một màn này.
Trong hoàng thất Sở Quốc cũng có thiên kiêu tồn tại.
Tuy nhiên bởi vì mệnh lệnh của Hoàng đế Sở Quốc.
Bách Hiểu Các không được đưa người trong hoàng thất vào Anh Tài bảng.
Hơn nữa bí cảnh Tử Nguyệt đối với hoàng thất, liền tương đương với hậu hoa viên, không có chuyện mười năm một lần.
Chỉ cần thời cơ thích hợp, tùy thời đều có thể tiến vào bên trong.
Cho nên tất nhiên không cần tranh đoạt cơ duyên với những thiên kiêu khác.
Trong màn sáng thuỷ tinh ở giữa.
Cuối cùng cũng phân ra hơn mười hình ảnh.
Bên trong hiển thị hình ảnh trong bí cảnh Tử Nguyệt.
Đây là tác phẩm lớn của Sở quốc.
Dùng chân nguyên để truyền tin tức, thành lập liên hệ với thuỷ tinh truyền tin này, thực hiện công năng tương tự đang phát sóng trực tiếp.
Cũng có thể tính là độc môn hắc khoa học kỹ thuật của hoàng thất.
Chẳng qua loại phương thức này có yêu cầu cực kỳ hà khắc.
Cho nên trong màn thuỷ tinh này cũng chỉ có thể cho thấy một số địa điểm đặc biệt.
Không thể hoàn toàn bắt giữ hành tung của tất cả các thiên kiêu.
Bây giờ trong hơn mười hình ảnh này không bắt được bất kỳ bóng dáng của ai.
Nhưng vào lúc này, một bóng người chậm rãi đi vào trong hình ảnh.
Mà đạo thân ảnh kia không ngờ chính là Cố Dương!
Cố Dương được truyền tống đến trong bí cảnh Tử Nguyệt.