Cho nên hiển nhiên y cũng hết sức thoải mái.
Chỉ cần Cố Dương nhớ kỹ có tông chủ như hắn.
Nhớ tông môn Lưu Vân Tông mà hắn đã từng ở đây.
Vậy là đủ rồi!
Nghe được lời này của tông chủ Sở Lưu Vân.
Cố Dương cũng cảm khái vô cùng.
Hắn không khỏi hơi chắp tay về phía Sở Lưu Vân.
“Đa tạ tông chủ, yên tâm, mặc kệ ngày sau Cố Dương ta trưởng thành đến mức nào, ta cũng sẽ không quên Lưu Vân Tông, tông chủ cùng đại trưởng lão ta cũng tuyệt đối sẽ không quên!”
“Vậy thì tốt rồi!”
“Cần gì cứ việc mở miệng nói với ta, ta sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn ngươi!”
Sở Lưu Vân vỗ vỗ bả vai Cố Dương, có chút hào sảng nói.
Lại tán gẫu đơn giản một lát.
Tông chủ và Đại trưởng lão cũng đang có chuyện nên ai nấy đều tự đi làm.
Cố Dương cũng không dừng lại.
Xoay người liền đi thẳng đến tiểu viện độc lập của mình.
Thu hoạch chuyến này có thể nói là cực kỳ phong phú.
Đương nhiên cũng phải tốn thêm một khoảng thời gian để tiêu hóa mới được.
Trở lại tiểu viện độc lập.
Cố Dương trước tiên đem tất cả công pháp vũ kỹ cùng bí pháp mình đạt được lần này lấy ra toàn bộ.
Đặt ở trên bàn.
Sau đó.
Cố Dương cũng giống như lúc trước ở Võ Các.
Bắt đầu đọc thư tịch.
Sau khi nhớ kỹ nội dung liền bắt đầu sửa đổi.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Đã có cơ sở trước đó.
Lần này tốc độ lật xem của Cố Dương lại nhanh hơn không ít.
Hơn nữa lần này thu thập thư tịch cũng không tính quá nhiều.
Vẻn vẹn không đến ba giờ.
Toàn bộ thư tịch đều bị Cố Dương hấp thu sửa đổi kết thúc.
Cố Dương có thể cảm nhận được đối với các phương diện, tri thức võ đạo của mình lại sâu thêm không ít!
Tuy rằng còn chưa đạt tới trình độ biến chất.
Nhưng cũng coi như không tệ!
Dù sao nếu muốn thay đổi về chất thì cũng phải đủ lượng mới được.
Sau khi thư tịch hấp thu xong, Cố Dương liền đem tất cả để vào trong nhẫn trữ vật.
Những thư tịch này đối với mình mà nói đã không còn quá nhiều tác dụng.
Nhưng mà còn có thể mang ra đấu giá đổi tiền nha!
Đây chính là một khoản tiền lớn!
Đương nhiên không thể lãng phí!
Thư tịch hấp thu xong.
Cố Dương đang ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Sau đó vẫy tay một cái.
Một cái hộp gỗ tinh xảo hiện lên ở lòng bàn tay của Cố Dương.
Ngộ Kiếm Thảo rõ ràng là bị Cố Dương cầm trong tay.
Tâm niệm vừa động.
Hắn trực tiếp sửa đổi Ngộ Kiếm thảo đến chín trăm năm trước!
Rẹt!
Trong nháy mắt sửa chữa xong.
Ngộ Kiếm thảo trong tay hắn lập tức xảy ra biến hóa to lớn!
Ngộ Kiếm Thảo nguyên bản không chỉ ngoại hình khô héo, mà dư vị kiếm ý trong đó cũng có chút nhạt nhẽo.
Nếu không phải quan sát cẩn thận thì căn bản không phát hiện được.
Nhưng bây giờ một cỗ kiếm ý bàng bạc trực tiếp hiện ra trước mặt Cố Dương!
Tinh thuần!
Lăng lệ ác liệt!
Vẻn vẹn chỉ quan sát một chút, Cố Dương liền có thể cảm nhận được uy lực thông thiên ẩn chứa trong đạo kiếm ý!
“Đây chính là... Ngộ Kiếm Thảo vừa khai quật sao?”
“Kiếm ý này... hoàn toàn không phải kiếm ý bình thường có khả năng sánh bằng!”
Ngộ Kiếm thảo ẩn chứa kiếm ý nồng đậm.
Thậm chí là hơn xa tám thành kiếm ý mà mình lĩnh ngộ!
Hoặc có thể nói cả hai căn bản không cùng một cấp bậc.
Dù sao hắn lĩnh ngộ mới chỉ có tám thành kiếm ý, thậm chí cũng không phải một đạo kiếm ý hoàn chỉnh!
Mà bên trong Ngộ Kiếm Thảo ẩn chứa... Không ngờ lại là một đạo kiếm ý hoàn chỉnh!
Điều này không khỏi làm cho trong lòng Cố Dương chấn động không thôi.
Trên mặt hắn lộ vẻ kích động nhìn Ngộ Kiếm Thảo.
Sau đó không chút chần chờ.
Hắn trực tiếp nuốt gốc Ngộ Kiếm Thảo này vào trong bụng.
Trong nháy mắt.
Ngộ Kiếm Thảo liền hóa thành một luồng năng lượng vô cùng tinh thuần tràn vào trong đầu của mình.
Cố Dương vội vàng nhắm mắt lại.
Hắn hết sức chăm chú cảm ngộ.
Từ nơi sâu xa, Cố Dương giống như có thể “nhìn thấy” trước mắt mình, nhiều hơn một lưỡi kiếm như vô hình nhưng hữu hình!
Nó lơ lửng giữa không trung.
Phồn phát ra từng trận sắc bén.
Dường như có thể cắt hết mọi thứ trên thế giới này!
Kể cả không gian!
Mà Cố Dương... ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm này.
Trong lúc nhất thời.
Cố Dương đã hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Quên mất thời gian.
Quên mất mọi thứ.
Thời gian như từng giọt từng giọt nước trôi qua.
Trong nháy mắt ba ngày đã trôi qua.
Cố Dương vẫn đắm chìm trong đó.
Ý thức của hắn nhìn chằm chằm thanh kiếm lơ lửng trong thức hải kia.
Mà Cố Dương cũng không biết trên người hắn, thật sự có một cỗ lực lượng kỳ diệu tự nhiên sinh ra.
Dường như đang cải tạo thân thể hắn.
Chỉ có điều loại cải tạo này cũng không rõ ràng, thậm chí có thể nói hầu như không có bất kỳ biến hóa gì...
Cũng không lâu lắm.
Cố Dương rốt cục hồi thần lại.
Hắn mở choàng mắt.
Trong ánh mắt hắn ta còn lóe lên một tia sáng cực kỳ sắc bén.
“Phù...”
Hắn phun ra một ngụm trọc khí, mặt không ngừng tràn đầy kinh ngạc.
“Không nghĩ tới Ngộ Kiếm Thảo này lại có hiệu quả kinh khủng như vậy!”
“Không ngờ lại trực tiếp khiến ta đốn ngộ liên tục ba ngày!”
Mặc dù trong quá trình đốn ngộ không cảm giác được thời gian tồn tại, nhưng sau khi kịp phản ứng, hắn vẫn có thể tính ra được.
Cũng chính vì vậy, hắn mới cảm thấy càng thêm chấn kinh.
“Nuốt trọn Ngộ Kiếm Thảo, hôm nay nội tình kiếm đạo của ta... Vậy là đã đủ rồi!”
Trên mặt Cố Dương lộ ra vẻ tươi cười hài lòng.