Trong lòng Cố Dương cũng có chút cảm kích.
“Vậy tông chủ và Đại trưởng lão hiện ở nơi nào?”
“Ặc, hình như bọn họ đã đi Bạch Dương tông rồi.”
“Nói là phải tìm Bạch Dương tông nói chuyện.”
Nghe đến đây, Cố Dương lập tức nhăn mặt lại.
Cái gì?
Tông chủ và Đại trưởng lão trực tiếp chạy đến hang ổ của người ta?
Bởi vì lần trước bị Bạch Dương tông chặn giết.
Cho nên trực tiếp chạy tới hang ổ của người ta gây áp lực?
Cố Dương lập tức hiểu rõ ý nghĩ của tông chủ cùng đại trưởng lão.
Nhất thời trong lòng hắn có chút cảm khái.
Xem ra Sở Lưu Vân và Lý Thiên Minh... So với tưởng tượng của mình còn bao che con cháu hơn nha.
Vậy thì mình có nên đi một chuyến không?
Cũng không thể nào chỉ để tông chủ và đại trưởng lão ra mặt được chứ?
Nhưng hắn chỉ mới nghĩ tới điều này thôi.
Hai bóng người lại bay tới từ trên không cách đó không xa.
“Hả?”
“Bái kiến tông chủ và đại trưởng lão!”
Đệ tử thủ vệ hơi sững sờ, vội vàng chắp tay hành lễ.
Cố Dương quay đầu nhìn lại.
Chính là Sở Lưu Vân và Lý Thiên Minh đã trở về.
“Ừm? Cố Dương!?”
Bọn họ vừa mới đến tông môn.
Trong nháy mắt liền thấy được Cố Dương ở cửa ra vào.
Ánh mắt nhất thời sáng ngời, sắc mặt mừng rỡ từ trên không trung rơi xuống.
“Ngươi đã trở về! Không sao chứ?”
“Bạch Dương tông có phái người chặn giết ngươi không?”
Đại trưởng lão liền vội vàng ân cần hỏi han.
Tông chủ bên cạnh nhìn Cố Dương, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi bọn họ biết lúc mình đến Bạch Dương tông, Cố Dương thế mà rời khỏi tông môn, bọn họ suýt chút nữa bị hù chết.
May mà Cố Dương đã trở về, cũng không đáng lo.
“Ngươi cứ yên tâm, tông chủ đại trưởng lão, ta không sao.”
Nghe vậy, hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Cố Dương ngược lại có chút tò mò.
Vì sao tông chủ và Đại trưởng lão nhanh như vậy đã trở lại?
Sau đó nói chuyện đơn giản với nhau.
Cố Dương lúc này mới hiểu rõ.
Hóa ra bọn họ căn bản không vào được.
Bạch Dương Tông có hộ sơn đại trận, không phải cường giả Bão Nguyên cảnh có thể dễ dàng phá vỡ.
Cho nên, hai người chỉ đe dọa một phen, đại chiến với tông chủ Bạch Dương tông một phen, để tông chủ Bạch Dương tông thu liễm một chút liền trở về.
“Cố Dương, trên đường này ngươi không gặp phải phục binh của Bạch Dương tông sao?”
Đại trưởng lão tò mò hỏi.
Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Huyết Vô Cương.
Gia hỏa này tuyệt đối sẽ bắt lấy một cơ hội này ra tay với Cố Dương.
Chẳng lẽ Huyết Vô Cương đổi tính?
Hiển nhiên là không có khả năng!
“Có.”
Cố Dương cũng không giấu diếm, trực tiếp thuật lại chuyện mình bị mấy người Huyết Vô Cương chặn giết.
Nhất thời, cả tông chủ lẫn Đại trưởng lão đều biến sắc.
“Ta biết ngay Huyết Vô Cương này nhất định sẽ ra tay với Cố Dương!”
“Bạch Dương tông quả thực là muốn tìm cái chết!”
Đại trưởng lão tức giận đến mức quay đầu tiếp tục đi tìm Bạch Dương tông gây sự.
Ngược lại tông chủ dường như nhìn ra cái gì, chờ đợi Cố Dương tiếp tục nói.
“Đại trưởng lão đừng nóng vội, Huyết Vô Cương đã bị ta giết rồi.”
“Cái gì... Ngươi nói cái gì!?”
Nghe Cố Dương nói như vậy.
Đại trưởng lão lập tức trợn tròn hai mắt.
Trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Cố Dương, lời đùa này thật không buồn cười đâu.”
Hắn còn tưởng rằng Cố Dương đang nói giỡn cùng hắn.
Huyết Vô Cương có thực lực ra sao?
Đây chính là Bão Nguyên cảnh tầng bảy, hơn nữa còn nắm giữ ba thành đao ý đỉnh phong.
Có rất nhiều thủ đoạn!
Cho dù là mình cũng không dám nói ăn chắc Huyết Vô Cương.
Bây giờ Cố Dương nói hắn đã giết Huyết Vô Cương?
Sao có thể như vậy!?
Đối với chuyện này Cố Dương cũng không giải thích nhiều, tay khẽ vẫy một cái.
Một thanh Vẫn Thiết Linh đao đã xuất hiện trong tay Cố Dương.
Nhìn thấy thanh Vẫn Thiết Linh đao quen thuộc này.
Nét mặt Đại trưởng lão lập tức tràn đầy hoảng sợ!
Vì đây chính là binh khí bên người của Huyết Vô Cương.
Từ trước đến nay chưa từng rời khỏi người!
Nếu Cố Dương đã lấy được vũ khí bên người Huyết Vô Cương, vậy thì nói rõ chuyện rồi.
“Ngươi thật sự giết Huyết Vô Cương ư!?”
Đại trưởng lão trừng lớn con mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Cố Dương.
Cố Dương gật đầu nhẹ.
Thật ra cũng không có ý giấu diếm.
Dù sao trận chiến đó cũng đã có người biết được.
Chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ bị truyền ra ngoài.
Cho nên cũng không cần phải che giấu.
Có được câu trả lời khẳng định của Cố Dương.
Đại trưởng lão choáng váng.
“Thế nhưng...Ngươi chỉ là Ngưng Chân cảnh tầng sáu, sao có thể...”
“Được rồi lão Lý, đây là bí mật của bản thân Cố Dương, không cần hỏi nhiều.”
Ngay khi Đại trưởng lão định truy vấn tiếp.
Tông chủ Sở Lưu Vân lại cười ngắt lời hắn.
“Chuyện này... Tông chủ nói rất phải.”
Tông chủ cũng đã mở miệng, Đại trưởng lão tự nhiên không có ý tiếp tục hỏi.
“Cố Dương, mặc dù không biết ngươi làm thế nào được.”
“Chẳng qua chỉ cần ngươi không rơi vào tà môn ma đạo, hoặc là cấu kết với ma môn thì cứ lớn mật làm đi.”
“Cho dù ra sao, tông môn vĩnh viễn là chỗ dựa của ngươi.”
“Ta biết với thiên tư của ngươi, cuối cùng Lưu Vân Tông cũng không giữ được ngươi!”
“Tiềm long cuối cùng cũng sẽ nhập hải, hi vọng sau này có thể nhìn thấy ngươi danh chấn Sở quốc thậm chí còn có cả bầu trời Thanh vực!”
So sánh với Đại trưởng lão.
Tông chủ Sở Lưu Vân hiển nhiên nhìn khá thoáng.
Hắn đại khái đã đoán được.
Cố Dương che giấu thủ đoạn.
Đây không phải là chuyện xấu.
Trong thế giới huyền huyễn tàn khốc này.
Nếu như tùy tiện bộc lộ toàn bộ át chủ bài của mình.
Đó mới là đi tìm chết!
Cho dù là thiên tài đi nữa, cũng không thể để lộ hết tất cả át chủ bài của mình ra được.
Nếu không một khi bị nghiên cứu nhằm vào thậm chí là thiết kế.
Chết cũng không biết vì sao mà chết!
Cho nên nắm giữ át chủ bài, điều này không có vấn đề gì.
Hắn cũng có.
Hoặc có thể nói, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có át chủ bài.
Chỉ cần những con át chủ bài này không liên quan đến tà ma yêu đạo.
Đương nhiên là không có gì đáng trách.
Đồng thời hắn cũng hiểu.
Dùng thiên tư mà Cố Dương thể hiện ra...
Lưu Vân Tông đã định sẵn chỉ là một cái hồ nước nhỏ.
Cố Dương không thể ở lại quá lâu.