Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ (Dịch)

Chương 102: Tranh nhau kịch liệt (13)

Chương Trước Chương Tiếp

Cho tới bây giờ hắn mới biết kiếm pháp ngụy Thiên cấp chính mình tiêu phí ngàn năm thời gian lĩnh ngộ ra khoa trương cỡ nào.

“Cứ như vậy, coi như tạm thời giải quyết xong một vài phiền toái.”

Cố Dương nhìn thoáng qua thi thể đám trưởng lão Bạch Dương Tông trên mặt đất.

Hắn cũng hiểu.

Mình ra tay như vậy, chắc chắn sẽ không ẩn nấp được nữa.

Bên phía Bạch Dương tông không cần điều tra thì cũng biết là do mình làm.

“Xem ra Bạch Dương tông này... cũng phải tìm thời gian đi một chuyến rồi.”

Trong ánh mắt Cố Dương hiện lên một vòng lăng lệ ác liệt.

Bây giờ hắn ta và Bạch Dương tông đã là kẻ thù truyền kiếp!

Cái loại không chết không thôi ấy.

Cho nên...

Hắn và Bạch Dương tông, đã định trước chỉ có thể có 1 bên tồn tại!

Cố Dương tất nhiên cũng không có ý định buông tha sự uy hiếp này của Bạch Dương tông!

Đương nhiên, trước mắt nói thì phải dọn dẹp chiến trường một phen đã.

Tiêu phí ước chừng hơn mười phút, Cố Dương liền đem những thứ có giá trị trên thi thể tất cả mọi người trên mặt đất đều thu vào nhẫn trữ vật của mình.

Linh thạch một ít, còn có một số công pháp vũ kỹ cùng với một ít bí tịch.

Không thể không nói, nội tình của đám trưởng lão Bạch Dương tông vẫn đủ phong phú!

Nhất là Đại trưởng lão của Bạch Dương tông Huyết Vô Cương.

Bảo bối trên người càng là hết sức phong phú.

“Thu hoạch cũng không tệ lắm.”

Đối với việc này, Cố Dương cũng có chút hài lòng nhẹ gật đầu.

Sau đó chuẩn bị rời khỏi.

Chẳng qua trước khi rời đi.

Ánh mắt Cố Dương lại hướng ánh mắt tới một lùm cây cách đó không xa, sau đó lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Cả người hắn hóa thành một luồng sáng, nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Đi về phía Lưu Vân Tông.

Mà Cố Dương vừa mới rời khỏi không bao lâu.

Tức thì, một bóng người lập tức xuất hiện trong rừng cây này.

Đó là một nam tử trung niên, diện mạo xuề xoà, mặt đầy râu ria.

Đôi mắt rũ xuống, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.

Mà ở trong tay hắn, còn cầm giấy bút.

Dường như đang ghi chép thứ gì đó.

Nam tử trung niên này sau khi tới nơi đây.

Nhìn thoáng qua chung quanh.

Một mảnh hỗn độn.

Hơn nữa khắp nơi chung quanh đều tồn tại một cỗ đao ý cường hãn cùng với kiếm ý còn kinh khủng hơn!

Nhìn đến đây, ánh mắt nam tử trung niên kia mới nổi lên từng trận quang mang.

“Nếu ta không nhìn lầm, người này hẳn là đại trưởng lão của Bạch Dương tông, Huyết Vô Cương.”

Hắn đi tới trước thi thể của Huyết Vô Cương rồi quan sát một chút, sau đó nhanh chóng thêm vài nét bút lên tờ giấy này.

Sau đó, lại nhìn thoáng qua mấy cỗ thi thể khác, lại thêm mấy nét bút.

Cuối cùng hắn cho ra một kết luận.

“Cố Dương của Anh Tài Bảng liều mạng với mấy vị trưởng lão Bạch Dương Tông, thực lực chân chính là Ngưng Chân cảnh tầng mười đỉnh phong.”

“Một người đứng trước mặt bốn tên Bão Nguyên cảnh vây quét, trong đó có một tên là Bão Nguyên cảnh tầng bảy, hai tên là Bão Nguyên cảnh tầng sáu, một tên là Bão Nguyên cảnh tầng năm, cuối cùng đều bị Cố Dương giết ngược!”

“Cố Dương thong dong rời đi”

Hắn tự lẩm bẩm, cũng cảm thụ được kiếm ý khủng bố nồng đậm đến tận cùng ở xung quanh.

Trên mặt cũng lộ ra một tia kinh hãi.

“Kiếm ý thật là khủng bố!”

“Đây thật sự là chuyện mà một tu luyện giả Ngưng Chân cảnh tầng mười đỉnh phong có thể làm được ư?”

Dù là trung niên nam tử kiến thức rộng rãi, giờ phút này cũng nhịn không được phát ra một tiếng cảm khái.

Con ngươi hắn co rụt lại.

Chính là nhìn thấy vết kiếm nhàn nhạt lưu lại trong không gian này.

Nhất thời, vẻ mặt hắn tràn đầy hoảng sợ.

Sau đó gã ta không chút do dự, nhanh chóng cầm bút nhanh chóng viết xuống một hàng chữ.

“Cố Dương, nghi ngờ là siêu cấp thiên kiêu kiếm đạo! Dưới một kiếm này lại có thể lưu lại vết kiếm trên không gian, cũng có thể nhẹ nhàng chém giết Bão Nguyên cảnh tầng bảy! Thực lực sâu không thể lường!”

Sau khi làm xong những thứ này, nam tử trung niên có chút lưu luyến không rời, đi dạo chung quanh một lát.

Cuối cùng xác định không còn đặc thù gì khác nữa.

Lúc này mới nhanh chóng rời đi.

Đương nhiên, chuyện xảy ra ở đây Cố Dương tự nhiên không rõ ràng lắm.

Hoặc là nói...

Kỳ thật hắn đã nhận ra nam tử trung niên tới gần.

Chỉ có điều đối phương không hề có ác ý với mình.

Hắn cũng lười để ý tới.

Bạch Dương tông.

Trên mặt đất là một mảnh bình nguyên.

Nơi này chim hót hoa nở, linh khí mờ mịt, trái lại có vẻ thích hợp để cư trú.

Mà lúc này một hồi nổi giận lại là từ chủ điện Bạch Dương tông truyền đến!

“Chết rồi!?”

“Ngươi nói Vô Cương lại chết ư?”

“Ngươi có biết lừa gạt bản tông... Tội phải trả thế nào không?”

Trong điện tông chủ.

Một nam tử trung niên mặc bạch y cực kỳ khiếp sợ.

Hắn ta huy động tay áo, toàn thân càng tràn ngập uy nghiêm.

Hiển nhiên lão chính là Tông chủ đương nhiệm của Bạch Dương tông: Bạch Vô Nhai!

Mà ở phía dưới Bạch Vô Nhai.

Một gã đệ tử mặc trang phục kỳ dị đang quỳ trên mặt đất.

“Đệ tử không dám lừa gạt tông chủ đại nhân, vừa rồi đệ tử tận mắt nhìn thấy hồn đăng của Đại trưởng lão tán diệt!”

“Không chỉ có hồn đăng Đại trưởng lão tan biến, ngay cả hồn đăng của mấy vị trưởng lão còn lại cũng bị tiêu tán hết!”

Tên đệ tử này lạnh run, nhưng cũng không dám giấu giếm mảy may, nói ra toàn bộ những gì mình chứng kiến.

Nhất thời cả Tông Chủ điện chìm trong một không gian yên tĩnh.

Tiếng kim rơi có thể nghe được.

Còn Bạch Vô Nhai thì nắm chặt nắm đấm.

“Ngươi lui xuống đi.”

Bạch Vô Nhai nhìn như bình tĩnh nói.

Lồng ngực hắn không ngừng phập phồng, hiển nhiên nội tâm hắn cũng không bình tĩnh.

Mà đệ tử kia thì như được đại xá, vội vàng chắp tay, nhanh chóng rời đi.

Nhất thời, toàn bộ tông chủ điện đã chỉ còn lại một mình Bạch Vô Nhai.

“Vô Cương rõ ràng là đi tập sát Cố Dương, làm sao có thể chết được?”

“Vị Cố Dương kia chẳng qua chỉ là một Ngưng Chân cảnh, lấy đâu ra năng lực uy hiếp đến Vô Cương?”

Ánh mắt Bạch Vô Nhai mang theo một tia nghi hoặc.

Nhưng bất luận như thế nào thì chuyện này tất nhiên có liên quan đến Cố Dương!

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt hắn lập tức bộc phát ra một cỗ cừu hận khủng bố khó có thể tưởng tượng và sát ý ngập trời!

“Có thể chém giết Vô Cương... Chứng minh đối phương ít nhất có thực lực đạt đến Bão Nguyên cảnh bát trọng thậm chí cửu trọng!”

“Phải chuẩn bị một chút.”

Cơn giận dữ lúc trước đã tiêu tan rất nhiều.

Hiện giờ Bạch Vô Nhai đã chìm đắm trong sự bình tĩnh rồi.

Hắn đã suy nghĩ rất nhiều điều.

Đương nhiên là đã có một số dự định.

Thời gian thoáng một cái đã qua.

Cố Dương rốt cục trở về Lưu Vân Tông.

Nhưng hắn ta vừa đi vào tông môn.

Đệ tử trông coi tông môn lập tức lộ vẻ mặt mừng rỡ.

“Cố sư huynh, cuối cùng huynh cũng trở lại rồi!”

“Hả? Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”

Nghe vậy, Cố Dương có chút nghi hoặc không giải thích được hỏi.

“Là tông chủ và Đại trưởng lão, bọn họ biết sau khi ngươi và Liễu sư huynh xuống núi, đang rất sốt ruột, sợ các ngươi sẽ xảy ra chuyện.”

Nghe vậy Cố Dương bừng tỉnh.

Đoán chừng tông chủ và đại trưởng lão cho rằng mình bị Bạch Dương tông chơi chiêu âm hiểm, cho nên mới lo lắng như vậy phải không?

Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Dương dâng lên một dòng nước ấm.

Mặc dù thời gian hắn nán lại ở Lưu Vân Tông cũng không tính là dài.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 28%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)