“Đúng vậy, trong mười chiêu đã đánh bại hung thú cùng cảnh, đã vô cùng biến thái rồi!”
“Cho dù trong đám đệ tử nội môn, Đinh Hiên cũng coi như là trên trung đẳng chứ?”
“Mười viên linh thạch hạ phẩm, Đinh Hiên sắp kiếm bộn rồi!”
“Còn chưa thi tuyển xong mà? Đã coi Đinh Hiên là quán quân rồi sao?”
“Ha ha, lính mới hả? Ngươi cảm thấy còn có ai có thể làm được loại thành tích như Đinh Hiên kia?”
“Gà mờ quá, muốn đánh bại Đinh Hiên, vậy cần mấy chiêu mới đánh chết hung thú, ngươi lên thử xem?”
“Nhỡ như ở ngoại môn chúng ta có thiên tài ẩn tàng thì sao?”
“Cười chết ta rồi, ngươi sao không nói ngoại môn chúng ta còn ẩn tàng một vị Tụ Khí cảnh thiên tài đi cho rồi? Nếu thực sự là như vậy, tại sao hắn không trực tiếp phô bày ra? Thật là buồn cười!”
“...”
Không ít đệ tử ngoại môn rối rít cảm khái.
Bọn họ đã không còn hứng thú để xem khiêu chiến tiếp theo nữa.
Dù sao thì sau khi trận đấu của Đinh Hiên kết thúc, cuộc thi tuyển chọn cũng không còn gì hồi hộp nữa.
Nhưng cũng có người cảm thấy bất mãn, thấy buổi thi tuyển này rõ ràng còn chưa kết thúc, mà người khác đã bắt đầu ăn mừng rồi.
Đương nhiên, loại ngôn luận này hiển nhiên là bị công kích điên cuồng.
Mà trong lúc không ít đệ tử đang thảo luận kịch liệt.
Chấp sự cũng không để ý đến những người khác, chỉ yên lặng mở miệng nói.
“Người dự thi cuối cùng—— Cố Dương.”
Cố Dương một mực ngây ngốc nghỉ ngơi ở một bên nghe được tên gọi của mình, lúc này mới mở mắt đứng dậy đi ra ngoài.
Thấy Cố Dương đi ra, một ít đệ tử quen biết Cố Dương lập tức trừng hai mắt.
Tình huống khỉ gì vậy?
Cố Dương tham gia thi đấu tuyển chọn nội môn?
Mẹ nó... Cố Dương không phải chỉ có Luyện Thể tầng bốn sao?
Chẳng lẽ... hắn che giấu thực lực?!
Đương nhiên, người nhận ra Cố Dương cũng không nhiều.
Phần lớn đều không nhận ra.
Chỉ là nhàn nhạt liếc Cố Dương một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Ngoại môn trưởng lão cũng chỉ nhàn nhạt nhìn Cố Dương một cái.
Mặc dù khí huyết chi lực trào dâng trong cơ thể Cố Dương khiến hắn thoáng có chút kinh ngạc.
Nhưng cũng không gì hơn điều này.
Cố Dương chậm rãi đi tới giữa đấu trường.
Chẳng mấy chốc, một con hung thú đi ra từ bên trong cánh cửa đá khổng lồ.
Hình thể của nó khổng lồ, cao chừng ba mét.
Khí thế hùng hậu trầm trọng, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây.
“Là Cự Nham Quy!”
“Khá lắm, nghe nói lực phòng ngự của gia hỏa này vô cùng biến thái, ngay cả một số tu sĩ Tụ Khí cảnh cũng không cách nào dễ dàng phá vỡ phòng ngự của nó!”
“Ha ha ha, vận khí của Cố Dương này có chút quá kém, vậy mà đụng phải con quái vật này!”
Có người nhận ra lai lịch của con hung thú này, lập tức vừa cười vừa nói.
Con rùa khổng lồ này rất mạnh trong số hung thú.
So với hai con trong lần khiêu chiến trước của Nhiếp Kim và Đinh Hiên thì mạnh hơn một chút.
Nhất là sức phòng ngự, cho dù là Đinh Hiên cũng phải tốn rất nhiều thời gian để đánh phá phòng ngự của nó.
Ít nhất trong mười chiêu thì tuyệt đối không đánh bại được nó!
“Xem ra không có hi vọng rồi.”
“Cự Nham Quy không sợ nhất chính là lực lượng cường đại.”
“Chỉ có cường giả Tụ Khí cảnh mới có thể tạo thành tổn thương cho nó.”
Trên đài.
Không ít trưởng lão lắc đầu bóp cổ tay.
Vì Cố Dương mà cảm thấy đáng tiếc thay.
Dù sao con hung thú này có lực phòng ngự rất mạnh, nếu chỉ dựa vào khí huyết rất khó phá tan phòng ngự.
Trừ phi vận dụng chân khí!
Cho dù là chân khí thì cũng cần phải đủ tinh thuần nồng đậm!
Nếu không thì hắn cũng rất khó thành công được!
Cho nên khi Cự Nham Quy xuất hiện.
Kết cục gần như đã định.
Cố Dương không có bất cứ cơ hội nào!
Về phần Cố Dương đứng ở trên đài, lại hết sức bình tĩnh ngẩng đầu nhìn lên quái vật khổng lồ đang chậm rãi tới gần trước mặt.
Nhưng trong mắt hắn, con rùa đá khổng lồ này... dường như cũng chỉ hơi to mà thôi.
Nghĩ đến đây, hắn trực tiếp ra tay.
Khoảnh khắc sau, Cố Dương đã xuất hiện trước người Cự Nham Quy.
Sau đó không chút do dự, thi triển Kim Cương quyền, toàn lực một quyền ầm vang nện vào đầu Cự Nham Quy!
Uỳnh Uỳnh!
Tiếp theo một cái chớp mắt, nắm đấm Cố Dương trực tiếp xuyên qua tầng giáp da to lớn kia, trực tiếp tràn vào trong cơ thể Cự Nham Quy.
Ngay sau đó, đôi mắt to lớn của con Cự Nham Quy bỗng nhiên trừng lớn, hiển hiện tơ máu.
Ngay sau đó, nó gầm lên giận dữ.
Một tiếng ầm vang truyền đến!
Đầu của Cự Nham Quy trực tiếp nổ tung tại chỗ!
Máu tươi và thịt nát dung hợp lại một chỗ, rơi xuống toàn bộ đấu trường.
Mùi máu tươi nồng nặc nhất thời truyền khắp cả quảng trường!
Một quyền...
Miểu sát!
Giờ phút này, toàn trường lâm vào trong hoàn toàn yên tĩnh.
Đám đệ tử ngoại môn còn muốn xem kịch khi trước, lập tức mắt choáng váng.
Cự Nham quy lấy lực phòng ngự trứ danh, thế mà ngay cả một quyền của Cố Dương cũng không đỡ nổi?
Trực tiếp bị một quyền đánh chết?!
Chuyện này...
Thực ra không chỉ riêng bọn họ.
Khu nghỉ ngơi.
Triệu Vĩ và Nhiếp Kim cũng mở to hai mắt nhìn, trên mặt lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.
“Chuyện này... là thật hay giả thế?!”
“Má ơi!”
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Không có cách nào khác, một màn trước mắt này thực sự quá mức rung động, đến nỗi bọn hắn không thể tin vào hai mắt của mình.
Đinh Hiên ở bên cạnh cũng không cách nào giữ tỉnh táo được nữa.
Trong thần sắc hắn tràn đầy kinh ngạc.
Đương nhiên, hắn kinh ngạc không phải vì thủ đoạn của Cố Dương lợi hại cỡ nào.
Mà là... lại có người uy hiếp đến vị trí quán quân của mình!
Đây không phải việc nhỏ!
“Cố Dương!?”
Trong miệng hắn lẩm bẩm một câu tên Cố Dương.
Ánh mắt gắt gao rơi vào trên người Cố Dương.
Bên kia.
Trưởng lão ngoại môn cùng Chấp Sự bên cạnh cũng ngây người tại chỗ.