Tháp Vấn Đạo trên trời càng ngày càng ngưng thực. Quầy hàng thịt xiên của Tô Cửu đã bị vây kín mít, đồ mới vừa ra, ai cũng muốn thử một chút. Cho dù là tu sĩ cuồng tu luyện cũng có lòng hiếu kỳ, huống chi không biết là ai đã truyền ra tin tức Lăng Thương Kiếm tôn cũng đến ăn… Hiệu ứng xấu hay tốt bày ra cả đấy.
Mộc Cưu Phú vẫn không ăn ra được tia mùi vị khiến ông ấy day dứt mãi không thôi kia, cứ thế từ bỏ lại cảm thấy hình như sẽ bỏ lỡ cái gì đó. Ông ấy nhìn lại Tháp Vấn Đạo trên trời đã ngưng thực, không thể không ném xuống hai khối thượng phẩm linh thạch, đi qua xách cháu trai đang ăn không ngừng về.
“Nhị gia gia, con còn chưa ăn đủ đâu!”
Giọng nói của Mộc Úy Lâm còn vang mà người đã không thấy bóng dáng.
Tô Cửu tiến lên thu linh thạch, một khối thượng phẩm linh thạch đổi thành hạ phẩm linh thạch chính là mười khối trung phẩm linh thạch, mười khối trung phẩm linh thạch lại đổi thành hạ phẩm linh thạch chính là một trăm khối. Cộng thêm Lăng Thương Kiếm tôn cho, tổng cộng ba khối thượng phẩm linh thạch, chưa ăn đủ ba mươi xiên cũng là cho nhiều rồi.
Đột nhiên, trên không trung tiên âm du dương, hào quang lần nữa bao phủ khắp nơi. Tất cả mọi người đều tắm mình trong thần quang.
Tô Cửu nhìn lại Tháp Vấn Đạo. Tháp Vấn Đạo không còn giống như lúc trước chỉ là một hư ảnh mà đã ngưng thành thực thể. Lục giác cửu trùng, toàn thân tháp lưu quang tràn ngập, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến người ta sinh lòng kính sợ. Trong đó ẩn chứa thiên địa pháp tắc, khiến người ta không sinh ra nửa điểm nghi ngờ.
Khoảnh khắc này, yên tĩnh không tiếng động. Ánh sáng của tháp chiếu khắp bốn phương, nơi nào chiếu đến, tu sĩ đều nhắm mắt cảm ngộ thiên đạo. Dù sao đây là lần gần gũi thiên đạo nhất, không ai không trân trọng.
Không biết vì sao, tim Tô Cửu đập rất nhanh, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, nàng theo bản năng ôm chặt Bánh Trôi vào lòng.
Bì bõm.
Tháp Vấn Đạo mở ra. Tô Cửu nhìn thấy một lão đạo quét rác, trên mặt đất không nhiễm bụi cứ quét mãi, quét mãi, lặp đi lặp lại một động tác.
Tô Cửu nghi ngờ mình hoa mắt, tháp cao treo trên trời, cho dù thần thức của nàng nghịch thiên cũng không thể nhìn rõ động tác của lão đạo kia như vậy, huống chi thần thức của nàng còn chưa cường đại đến thế.
Nàng nhìn về phía Lý Quỳ, thấy Lý Quỳ cũng giống như mọi người, đang nhập định, nhìn lại toàn bộ hiện trường đều như vậy, giống như tất cả mọi người đều ngủ say, chỉ có một mình nàng là tỉnh táo.
Đây là ảo cảnh?
Tô Cửu nhìn lại Tháp Vấn Đạo, lão đạo quét rác đã biến mất, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng. Cứ nhìn như vậy, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người bị hút vào Tháp Vấn Đạo.
Sau khi đứng vững trên mặt đất, Tô Cửu phát hiện mình đang ở trong một căn bếp cổ xưa đơn giản, kệ bếp đầy ắp nguyên liệu nấu ăn phong phú, gia vị đầy đủ, còn Bánh Trôi mà nàng ôm trong tay giờ trở thành một bảng gỗ đặt món, trên bảng chỉ có một món là khoai tây thái sợi xào.
Tô Cửu xác định mình đã trở thành người may mắn.
Nàng nhìn xung quanh bếp, nguyên liệu nấu ăn và gia vị ở đây đều đầy đủ, chỉ có dụng cụ nấu ăn và lửa là theo kiểu xưa, nàng chưa hiểu thử thách này là gì, có thể việc nhóm lửa đang thử thách khả năng kiểm soát nhiệt độ của một đầu bếp?