Ta Phát Triển Mỹ Thực Ở Thế Giới Tu Tiên

Chương 92:

Chương Trước Chương Tiếp

Xiên thịt đó, hình như, có vẻ rất ngon.

Hửm? Sao ông nhìn cục bông nhỏ kia có chút quen mắt?

Thấy các đệ tử đang ngồi thiền cũng bị mùi hương này quấy nhiễu, có chút rối loạn rồi lại nhìn sang phía đệ tử Linh Tiêu tông, ai nấy đều không bị ngoại vật ảnh hưởng, Lăng Thương phất tay tạo ra một kết giới, nghiêm giọng quát: “Chỉ một chút ngoại vật đã khiến các ngươi không thể tĩnh tâm thì làm sao cầu đạo?”

Những người có mặt đều là tinh anh đệ tử của Huyền Thanh tông, bị nói như vậy đều xấu hổ cúi đầu, nhắm mắt lại tĩnh tâm cảm ngộ.

“Hắc hắc, đừng nói bọn họ, đến ngay cả ta cũng động tâm. Sống mấy nghìn năm, bình thường chỉ cảm thấy đan hương là thơm nhất, giờ mới biết hóa ra trên đời này còn có thứ thơm hơn cả đan hương.” Bão Phác Đạo quân vuốt râu, cười tủm tỉm cảm thán.

Lăng Thương nghĩ đến món ngon ăn sáng nay, quả thật không thể chỉ dùng một chữ ‘thơm’ để hình dung.

Ông nhìn sang đồ đệ của mình: “Chiêu Diễn, có phải tiểu sủng vật của con bị lạc ở đâu rồi không? Có nên đi đón về không?” Thuận tiện mang chút thịt nướng về.

Mộc Hàn Xuyên thu bản mệnh kiếm vào đan điền, chậm rãi nhìn sư tôn đang nghiêm túc: “Tiểu sủng vật kia đã hết duyên với ta rồi.”

Lăng Thương: …

Mỗi lần nghe đồ đệ nói chuyện duyên phận, ông lại thấy bất an trong lòng, lo lắng một ngày nào đó không để ý, đồ đệ này sẽ chuyển sang tu Phật.

“Chẳng lẽ tiểu gia hỏa kia nhìn trúng đồ ăn tiểu cô nương kia làm nên đi theo người ta rồi?” Tiểu gia hỏa kia miệng kén ăn như vậy, không đến mức đó chứ.

Mộc Hàn Xuyên gật đầu: “Cũng có thể coi như vậy.”

Lăng Thương: …

“Quả nhiên là đồ vô ơn bạc nghĩa, thiên tài địa bảo chẳng lẽ không bằng mấy món ăn tầm thường kia sao? Thôi được, vô duyên cũng tốt, đỡ phải ngu ngốc ở bên cạnh con làm người ta chê cười.” Lăng Thương phất tay vẻ chán ghét.

Mộc Hàn Xuyên liếc nhìn ông, ánh mắt rõ ràng viết: Chẳng phải người cũng muốn ăn sao?

Lăng Thương bị hắn nhìn đến mức mặt mày đỏ bừng, đứng dậy nói: “Vi sư thay con đi dạy dỗ nó một trận.”

Mộc Hàn Xuyên: …

Lăng Thương còn chưa tới, một người mà Tô Cửu vừa nhìn thấy đã muốn rút kiếm lại đến.

“Tiểu nha đầu, thì ra là ngươi à!”

Giọng nói thiếu niên quen thuộc vang lên.

Tô Cửu nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Mộc Úy Lâm, sờ túi trữ vật, thanh đao dài bốn mươi mét của nàng đâu rồi? Nàng phải băm y thành tám khúc, ai cũng đừng cản nàng.

“Ta ở xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, đây là cái gì?” Mộc Úy Lâm đi đến trước giá nướng nhìn những xiên thịt nướng vàng ruộm, hít hít mũi, thơm đến mức nước miếng y không ngừng tiết ra.

“Ngươi tên gì?” Tô Cửu cười gượng gạo hỏi.

“Đúng rồi, ta còn chưa tự giới thiệu, ta tên là Mộc Úy Lâm. Tiểu nha đầu, còn ngươi?” Mộc Úy Lâm vừa nói, mắt vẫn không rời khỏi xiên thịt nướng.

Tô Cửu không trả lời y, trực tiếp rút kiếm cắm xuống đất bên cạnh giá nướng, dựng lên một tấm biển, trên đó viết: Mộc Úy Lâm cùng chó không được đến gần. Làm xong, Tô Cửu vẫy tay với Mộc Úy Lâm: “Lại đây.”

Mộc Úy Lâm có chút không nỡ rời mắt khỏi những xiên thịt nướng trông như sắp chín, nhưng vì lát nữa có thể ăn được nên vẫn ngoan ngoãn đi tới.

“Biết chữ chứ? Nhìn cho kỹ, ta bận rồi.” Tô Cửu chỉ vào tấm biển cho y xem, rồi vỗ vỗ tay nhỏ tiếp tục sự nghiệp nướng thịt.

Mộc Úy Lâm tưởng là tấm biển ghi giá, nhìn kỹ, ngây người: “Vì sao chứ?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 17%👉

Thành viên bố cáo️🏆️