“Thử xem.” Tô Cửu đưa cho Lý Quỳ một nắm xiên thịt nướng xong.
Lý Quỳ cảm thấy giọng nói mềm mại này quả thực là âm thanh từ thiên đường!
Y vội vàng nhận lấy, mặc kệ cái nóng mà cầm một xiên lên cắn một miếng thịt nướng. Cái chạm của thịt nướng trên đầu lưỡi, cảm giác cay tê, mặn ngọt, thơm ngon lan tỏa khắp người, kích thích khiến người ta không thể dừng lại được. Bên ngoài thơm giòn, bên trong mềm mại, càng nhai càng thơm, càng ăn càng muốn ăn thêm nữa.
Tô Cửu cũng đặt một nắm vào bát của Bánh Trôi, để nó ngồi trên bàn ăn.
Gần như ngay khi Tô Cửu vừa đặt xiên thịt xuống, Bánh Trôi đã nhanh chóng dùng móng vuốt nhỏ chộp lấy một xiên nhét thẳng vào miệng, khiến Tô Cửu vội vàng ngăn lại, dạy nó cắn ngang miếng thịt ra rồi ăn.
Bánh Trôi nắm được kỹ năng ăn thịt nướng xiên que, cũng không biết nó làm thế nào, cái miệng nhỏ cứ thế há ra ngậm vào, từng xiên thịt nhanh chóng biến mất. Ăn xong, nó lại chà chà móng vuốt nhỏ nhìn Tô Cửu.
Tô Cửu: …
Số thịt nàng nướng ra có đủ cho nó ăn không nhỉ? Nàng còn muốn dựa vào thịt nướng để kiếm linh thạch đây.
Tô Cửu lại đưa cho nó vài xiên nữa, bảo nó ăn từ từ rồi nàng cũng tự mình thử một xiên. Gia vị có thêm Vô Nhị Quả được điều chỉnh vừa vặn, hoàn toàn che đi mùi tanh của thịt dê, không bị khô cũng không bị dai. Có lẽ vì đã quen ăn thịt nướng phải có thì là mới thơm nên nàng luôn cảm thấy xiên thịt như thiếu đi mất một vị. Nhưng nhìn Lý Quỳ đang ăn không ngừng nghỉ, nàng cũng biết món thịt nướng này đã thành công.
Không biết thế giới này có thì là và ớt không. Tuy có thực túc làm ra vị cay, nhưng dù sao cũng không thể sánh bằng ớt.
Thành phẩm đạt yêu cầu, Tô Cửu quay lại giá nướng tiếp tục nướng. Lần này nàng định nướng hai loại, một loại ướp gia vị, một loại không ướp, giữ nguyên hương vị ban đầu.
Vừa đặt xiên thịt lên giá nướng, Tô Cửu chợt nhớ tới lời Chiêu Diễn Chân Quân nói về việc thức ăn nàng làm ra không có tạp chất. Để chắc chắn, nàng gọi Lý Quỳ tới, bắt đầu dạy y cách nướng.
Lúc đầu, Lý Quỳ luống cuống tay chân, thứ tự gia vị cũng sai, lửa cũng không kiểm soát được, nhưng đến lần nướng thứ hai thì dần dần thành thạo. Đối với một người mới tiếp xúc với việc bếp núc thì y học khá nhanh.
Tô Cửu lấy một xiên thử, nguyên liệu gia vị đều giống nhau, chỉ khác người nướng. Ăn xong một xiên, ngoài việc nướng không ngon bằng nàng ra thì xin thứ lỗi cho nàng, nàng thật sự không nhận ra được sự khác biệt giữa có tạp chất và không có tạp chất. Chẳng lẽ cái gọi là ‘không có tạp chất’ này thể hiện ở chỗ nàng nướng ngon hơn?
Tô Cửu bắt đầu cùng Lý Quỳ chia nhau mỗi người một nửa giá nướng. Thịt nàng nướng, ngoài phần đưa cho Bánh Trôi ăn thì còn có thể bán cho một số tu sĩ có tu vi thấp, không nhận ra được sự huyền diệu trong đó.
Thế là, các tu sĩ vất vả chờ cho một đợt hương thơm tan đi, kết quả lại đón thêm một đợt khác. Có người không nhịn được trực tiếp ngự kiếm đến xem rốt cuộc là chuyện gì, cũng có tu sĩ không ngừng niệm Tĩnh Tâm Quyết, cho rằng đây có lẽ cũng là một loại khảo nghiệm của Tháp Vấn Đạo.
Trên linh thuyền của Huyền Thanh tông, chúng đệ tử ngồi thiền cảm ngộ thiên đạo, Mộc Hàn Xuyên vẫn ôn dưỡng bản mệnh kiếm như thường lệ.
Lăng Thương đã là Luyện Hư đại viên mãn nên mùi hương này tự nhiên không thể thoát khỏi khứu giác của ông. Ông không nhịn được dùng thần thức xem xét, lập tức thấy một tiểu cô nương đang bận tối mày tối mặt bên cạnh một cái giá nướng khói bay nghi ngút, phía sau là một cục bông trắng nhỏ hai tay ôm xiên thịt, ăn ngon lành.