Hắn dùng đũa gắp một miếng thịt đùi lớn bỏ vào bát rồi đẩy về phía Bánh Trôi rồi mới buông tay.
Bánh Trôi vui mừng cọ cọ, dùng hai móng vuốt ôm lấy miếng thịt lớn hơn cả nó, gặm nhấm.
Nam nhân lạnh lùng như tiên, ngăn không cho Bánh Trôi đạp hỏng thức ăn, rồi kiên nhẫn cho ăn, cảnh tượng quá đỗi dễ thương, Tô Cửu cảm thấy mình như bị “say” vậy.
“Ngốc, sau này đừng vội vã như vậy nữa.” Tô Cửu đi đến vuốt ve Bánh Trôi, rồi lấy một bát cơm đặt trước Mộc Hàn Xuyên: “Đây là gà ăn mày, có lẽ là do Bánh Trôi đốt lửa nên nó hơi vội vàng thưởng thức thành quả lao động của mình, mong ngài đừng trách.”
“Không sao.” Mộc Hàn Xuyên cầm bát bắt đầu ăn cơm.
Tô Cửu thấy Lý Quỳ sợ Mộc Hàn Xuyên không dám lại gần, bèn lấy lá gói một chiếc đùi gà đưa cho y.
“Cảm ơn Tô tiểu đạo hữu.” Lý Quỳ đã bị mùi thơm này dụ dỗ nửa ngày, không còn chú ý đến lễ nghi, nhận lấy rồi bắt đầu gặm.
Khi thức ăn vào miệng, y mới hiểu thế nào là mùi vị thần tiên, ngoài mùi thịt nướng thì chưa bao giờ nếm thử thứ gì khác, không thể tin là trên đời lại có món ăn ngon đến thế, vị ngọt ngào, giòn tan, mùi vị tươi ngon kích thích vị giác, y cảm giác mình như vừa mở ra cánh cửa của một thế giới mới.
Ngon quá trời luôn!
Hóa ra con gà rừng tưởng chừng bình thường lại có thể làm ngon đến thế, mấy năm qua y đã sống thế nào vậy!
Mộc Hàn Xuyên gắp một miếng gà ăn mày cho vào miệng, vị ngọt mềm mịn từ đầu lưỡi bùng nổ, lớp da bên ngoài hơi cháy giòn, không dai không nhão, thịt bên trong thấm đẫm gia vị, hương vị của những món đặc sản từ trong bụng con gà tan vào thịt, làm giảm đi vị ngấy, hương vị tươi ngon hòa quyện vừa vặn, mỗi miếng nhai đều lo không còn miếng sau.
Ăn xong thịt gà, hắn lại uống một ngụm canh, thanh mát, tươi ngon, vừa vặn làm dịu đi vị đậm của thịt.
Tô Cửu ăn thịt kho tàu thì thích dùng nước sốt chan lên cơm hơn là thích ăn thịt, nước canh thơm lừng chan lên cơm thì ngon không thể tả.
Mộc Hàn Xuyên nhìn nữ nhân đang ngồi bên cạnh chẳng hề sợ hắn, còn ăn ngấu nghiến, hai má phồng lên, vừa nhai vừa gắp đồ ăn cho thú cưng.
Hắn lại dò xét tu vi của nàng, đã đạt đến Luyện Khí tầng bốn.
Chưa nói đến Luyện Khí tầng bốn, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng phải kính trọng trước tu sĩ Nguyên Anh, nàng hoặc là bản tính không sợ tu sĩ cao cấp, hoặc là có chỗ dựa vững vàng.
“Không hợp khẩu vị à?” Tô Cửu cắn đũa nghiêng đầu hỏi, nếu không hợp thì đi đi, đừng nhìn nàng mãi, nàng sợ.
Mộc Hàn Xuyên vẫn giữ vẻ mặt không đổi, tiếp tục ăn, trả lời câu hỏi của nàng bằng hành động.
Tô Cửu:… Làm sao hắn có thể bình tĩnh như vậy khi bị bắt quả tang đang nhìn chằm chằm người khác mà không hề thay đổi sắc mặt?
Mộc Hàn Xuyên vừa rồi là thử vị, lần này là muốn cảm nhận một chút huyền diệu trong thức ăn.
Khi ăn bát hoành thánh ở Vân Thành, hắn đã phát hiện ra điều này, lần này ăn các món khác mà nàng làm cũng có, chứng tỏ đó không phải là ngẫu nhiên.
“Chân Quân, trong thế giới tu tiên có thuốc tẩy đi tạp chất không?”
Tô Cửu nghĩ đến thì hỏi, vì từ khi bắt đầu tu luyện đến giờ nàng cũng không dừng lại việc ăn uống, việc thăng cấp luôn xảy ra một cách kỳ lạ, tạp chất có ảnh hưởng đến tu luyện hình như không tồn tại đối với nàng.