Tô Cửu ngồi bệt xuống đất, một lúc lâu sau mới xúc động ôm Bánh Trôi, hôn nó mấy cái rồi vò mạnh mấy lần.
“Bánh Trôi, sao ngươi lại lợi hại đến thế! Chờ đến Vân Thành, ta làm thịt kho tàu cho ngươi ăn được không?”
Ai mà ngờ Bánh Trôi lại là một bảo bối nạp linh khí, khi đan điền đã cạn kiệt bỗng tràn ngập linh khí, nàng còn tưởng mình sắp chết đến nơi rồi mơ mộng, quá nghịch thiên rồi đấy!
Phải biết rằng, linh khí chỉ có thể nhờ tu luyện để hấp thụ, sau đó luyện hóa thành linh lực để sử dụng. Khi tu sĩ cạn linh lực, vẫn có thể dùng linh thạch để bổ sung linh khí. Vậy mà Bánh Trôi, một “cục sạc linh khí” truyền ra ngoài, e rằng sẽ khiến cả giới tu tiên phát cuồng tranh đoạt.
Tô Cửu nhớ lại lần trước dẫn khí nhập thể, linh khí lúc đó không thể nào đủ cho một người Ngũ linh căn thành công dẫn khí nhập thể. Chắc chắn là nhờ vật nhỏ này giúp đỡ.
Ngẩng mặt lên trời, nàng tự hỏi, lẽ nào nàng thật sự là con ruột của Thiên Đạo?
“Chít.” Bánh Trôi không biết thịt kho tàu là gì, nhưng chắc chắn đồ do chủ nhân làm sẽ ngon.
Tô Cửu lại yêu thương xoa Bánh Trôi thêm một cái, sau đó đứng dậy nhặt túi trữ vật của tên nam tu, cố nén cảm giác buồn nôn, thiêu xác hắn bằng một ngọn lửa.
Khi chủ nhân của túi trữ vật chết đi, linh thức trên đó cũng sẽ tự động xóa bỏ.
Tô Cửu mở túi ra, vốn nghĩ rằng hắn ăn đan dược, chắc hẳn gia sản cũng không tệ, nhưng bên trong chỉ có hơn mười khối linh thạch, hai kiện pháp khí cấp thấp và một chiếc trâm phòng ngự. Xem ra thứ này là hắn cướp từ một nữ tu nào đó.
Nàng thu chiến lợi phẩm với thanh kiếm, rồi ngẫm nghĩ về trận chiến vừa qua. Nàng nhận ra mặc dù tu vi đã tăng, nhưng sức chiến đấu lại không đủ, kinh nghiệm thực chiến là con số không. Phải tìm cơ hội chiến đấu thêm, nếu không lần sau vẫn sẽ chịu thiệt vì thiếu kinh nghiệm.
Sau khi ngồi thiền điều tức, chữa trị nội thương, Tô Cửu cẩn thận dặn dò Bánh Trôi không được để lộ khả năng “cục sạc” của nó, rồi bế nó trở lại thành, đi truyền tống trận đến Vân Thành.
Nằm ở phía Bắc của Nam Vực, là một thành phố cấp hai trong Nam Vực.
Khi Tô Cửu đến, mặt trời đã ngả về phía Tây.
Bên ngoài cổng thành vĩ đại, tất cả đều là những người canh gác có tu vi từ Trúc Cơ trở lên và hầu hết những người xếp hàng vào thành đều là đệ tử của các môn phái. Trên không trung bên ngoài cổng thành, có thể thấy các loại thuyền bay, thảm bay thậm chí cả các loại khí cụ bay kỳ quái khác, dưới mặt đất là một đám đông dày đặc.
Trên cổng thành là một tấm thông báo bằng pháp thuật nói rằng Vân Thành có cơ hội đón tiếp Tháp Vấn Đạo, cả Quy Nhất giớisẽ tụ tập ở đây, cảm giác vinh hạnh sâu sắc.
Tóm lại, ý là người quá đông, Vân Thành không thể tiếp đãi hết, tất cả những nơi có thể tiếp khách đã được ba tông sáu môn hoặc các đại thế gia đặt chỗ nên đành uỷ khuất các tu sĩ tự do tìm nơi nghỉ ngơi.
Thông báo này rõ ràng là không công bằng đối với những tu sĩ tự do nhưng làm sao được, tu sĩ tự do trong giới tu chân vốn là nhóm yếu thế không thể so sánh với các môn phái có truyền thống từ xưa, nếu không thì sao lại có người liều mạng muốn gia nhập môn phái chứ? Không ai muốn lúc nào cũng làm tu sĩ tự do cả.
Trong giới tu chân, kẻ mạnh mới là vua, chưa bao giờ có sự công bằng, phần lớn tài nguyên đều nằm trong tay các môn phái hoặc thế gia, những tu sĩ tự do may mắn lắm mới có thể ăn một chút thừa.