Đưa mọi người ra cửa, Tô Cửu nhận lấy ngọc phù truyền tin của Lâu Vân Ế, rồi lẩm bẩm nói: “Cứ phải có đôi có cặp mới có thể liên lạc với nhau, sao không thể tạo ra một thứ giống như internet, chỉ cần một ngọc phù là có thể liên lạc với bất kỳ ai mà mình muốn?”
Sau này, nếu có nhiều người quen, mỗi người lại đưa cho nàng một cái ngọc phù truyền tin, vậy là nàng sẽ phải mang một túi đựng ngọc phù bên mình suốt ngày sao? Hoặc nếu nhiều người gửi tin cùng lúc, nàng sợ sẽ không phân biệt được là của ai với ai.
Thật ra, nàng hơi nhớ chiếc điện thoại thông minh thời hiện đại.
Tô Cửu chỉ nói cho vui, nhưng Lâu Vân Ế nghe xong, suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên sáng mắt lên, kích động nắm lấy vai nàng: “A Cửu, ta nghĩ ta có thể thử một chút! Ta lập tức về nhà thử xem!”
Nói xong, y buông nàng ra, quay người chạy về môn phái, hưng phấn đến mức quên cả truyền tống phù.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây