Tô Cửu ngạc nhiên, ca ca nàng với chút tu vi đó mà cũng có thể cứu được một tu sĩ Kim Đan sao?
Ánh mắt nàng lướt qua người y, thấy tu vi đã đạt đến Luyện Khí tầng bảy. Thật đáng khen! Với ẩn linh căn suốt ngày chỉ biết trốn tránh, vậy mà có thể đạt tới Luyện Khí tầng bảy, có thể thấy trong thời gian qua y đã cố gắng tu luyện đến mức nào.
Ánh mắt Tô Cửu lại chuyển sang gương mặt của Tô Cảnh. Y có vẻ gầy đi đôi chút, nhưng khuôn mặt vốn thanh nhã tuấn tú giờ đây lại mang thêm nét quyến rũ của một nam nhân trưởng thành. Dù có phần trưởng thành sớm hơn so với tuổi, nhưng bản thân y vốn đã chín chắn vượt xa độ tuổi, nên giờ lại càng phù hợp với vẻ ngoài này.
“Chân nhân lần trước đã cứu ca ca của ta, lần này ca ca ta làm vậy cũng là điều nên làm.” Tô Cửu mỉm cười, phẩy tay, lấy ra một chiếc bồ đoàn đưa cho nàng ấy để ngồi xuống điều hòa hơi thở.
Phong Vãn khẽ gật đầu, ánh mắt liếc nhìn đệ tử Thiên Cơ Tông và Ngự Thú Môn ở gần đó, rồi lại nhìn về Kim Liên ở giữa hồ. Trong lòng nàng ấy đã hiểu rõ, bọn họ vô tình rơi vào một nơi chứa đựng cơ duyên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây