“Nhưng tại sao ngươi không đề cập yêu cầu này khi bàn giá cả? Như vậy thì dù ta không muốn đồng ý cũng phải đồng ý rồi.” Mộc Hàn Tử tò mò hỏi.
“Công là công, tư là tư, không thể lẫn lộn được.” Tô Cửu nói với vẻ nghiêm túc.
“Nếu như cuối cùng ta không đồng ý thì sao? Chẳng phải ngươi sẽ không có linh thạch để đấu giá món đồ mình muốn sao?”
Tô Cửu xua tay: “Ta tin rằng người có thể nhìn ra giá trị của mì ăn liền sẽ không phải là người có tầm nhìn hạn hẹp.”
Mộc Hàn Tử bật cười, càng nói chuyện càng cảm thấy tiểu cô nương này là một viên ngọc quý. Rõ ràng mới chỉ mười một tuổi, nhưng cách nói chuyện và hành xử lại vô cùng chững chạc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây