“Tên nhóc là tên ai? Ta không quen hắn.” Mộc Úy Lâm mặt dày chối bay chối biến.
“Ồ, vậy ta cũng không biết tiểu nha đầu nào cả.” Tô Cửu nói xong liền không thèm nhìn y nữa.
“... Tô đạo hữu, được chưa? Đạo hữu còn loại mì này không? Bán cho ta một gói đi, tôi dùng linh thạch mua, một đũa thôi đã khiến người ta thèm rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm.” Vì đồ ăn, Mộc Úy Lâm lần nữa vứt bỏ mặt mũi.
Tô Cửu làm tổng cộng chín gói, đã dùng thử một gói, vừa rồi lại dùng một gói nữa, giờ còn lại bảy gói, dứt khoát lấy ra mỗi người một gói, kể cả Lý Quỳ cũng có phần.
Ăn mì không tính là gì, tự tay làm mới thực sự cảm nhận được sự tiện lợi đến mức nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây