Một gia tộc như vậy, chắc chắn sẽ khinh thường một người như Tô Cửu, vừa không phải đệ tử tông môn, cũng chẳng phải con cái thế gia.
Đầu óc Lý Quỳ đơn giản, chỉ nghĩ rằng nàng nói thật: “Tiểu cô nương, ta đã suy nghĩ kỹ lời ngươi nói hôm qua. Ta nguyện đi theo ngươi, chỉ cần ngươi đừng ghét bỏ ta là một phế nhân.”
“Việc ta muốn ngươi làm có thể là việc của một quản sự bình thường. Ngươi có muốn nghĩ lại không?” Nàng cảm thấy tu tiên đã trở thành chấp niệm của mỗi tu sĩ trong giới tu tiên, bắt Lý Quỳ đi làm việc vặt có lẽ sẽ rất khó chấp nhận.
“Không hối hận. Ta thấy tiểu cô nương là người có tầm nhìn xa, biết đâu đi theo ngươi ta có thể tìm ra một con đường khác.” Y nói một cách dứt khoát.
Nếu không phải vì hôm qua, chắc chắn y sẽ không tin một đứa trẻ mười một tuổi có tầm nhìn xa. Nhưng sau khi ở cùng Tô Cửu, y nhận ra nàng trưởng thành hơn rất nhiều so với độ tuổi và vẻ bề ngoài. Điều này khiến y quyết tâm đánh cược một lần. Thua cũng chẳng sao, vì đằng nào đời này y cũng chẳng thể tiến thêm bước nào trong tu luyện.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây