“Giám đốc Trương, cậu đang muốn đứng ở vị trí người bề trên chèn ép tôi ư?” – Lý Diễm Hồng vô duyên vô cớ nảy sinh một cảm giác buồn bực, đến cuối cô vẫn không thể đè nén cảm xúc được, nhìn thẳng vào Trương Thắng.
“Nếu chị cho rằng em đang là người bề trên quan sát người bề dưới thì chị thấy vậy cũng đúng, nhưng nếu hôm nay chị cảm thấy đây là cuộc nói chuyện giữa người hợp tác với nhau thì em cảm thấy có lẽ chị còn có thu hoạch khác…biết đâu, là một cơ hội.” – Trương Thắng vẫn rất lạnh nhạt, chưa bao giờ làm việc theo cảm tính, hắn không còn híp mắt nhìn Lý Diễm Hồng mà là nở một nụ cười.
“Hợp tác? Giám đốc Trương, cậu không sợ tôi phản bội cậu? Là cậu gián tiếp hại tôi mất việc, con người tôi rất là thù dai đấy…” – Lý Diễm Hồng nghe vậy thì sững sờ, im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên ngẩn đầu nhìn Trương Thắng, hỏi vô thức.
“Thế giới nhộn nhịp, nói theo một nghĩa nào đó thì thế giới này không tồn tại phản bội, chỉ có hợp tác và chấm dứt hợp tác…nếu thật sự muốn định nghĩa phản bội thì trong cuộc đời mình, chỉ duy có một lần tôi chân chính cho rằng nó là phản bội …” – Trương Thắng cười híp mắt nói.
Trong đầu nhớ về cảnh tượng bị người ta báo cáo ở kiếp trước, sau đó nụ cười càng sâu hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây